THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 411

- Đừng có chảnh, anh mới là thứ lúc nào cũng cà nẹo bên tôi đấy.

- Em mà thèm lấy cô kia chứ! Bà Hiền đúng là...

- Thế tôi đã nói là lấy anh hay sao? Anh không phải là mẫu người đàn

ông mà tôi nhắm đến đâu.

- Chắc cái gã Đình Văn gì đó là người cô nhắm đến hả? Cô yên tâm đi!

Sắp kết thúc vụ án rồi, khi đó tôi sẽ trả tự do cho cô. Nhưng từ đây tới lúc
đó, tôi cấm cô không được hẹn hò với bất cứ người đàn ông nào. Trong thời
gian này cô thuộc về tôi... và chỉ tôi thôi... hiểu chứ!

Khôi thắng “kít” dừng xe lại, vội bước xuống xe, đến đứng trước mặt

tôi, khi đó tôi vẫn còn đang ngồi trên xe. “Chụt” Anh ấy bất ngờ ôm lấy
khuôn mặt tôi, hôn lên môi tôi. Tôi không kịp phòng bị nên lại bị ảnh ăn
cắp thêm một nụ hôn nữa. Tôi sững người, chỉ còn biết im lặng mặc cho
ảnh thích làm gì thì làm. Khôi Nguyên lại ngồi lên xe, cầm hai tay tôi thít
chặt vào lưng ảnh. Chiếc cào cào vọt đi, tâm trạng tôi khi đó thật rối bời,
cảm giác sung sướng xen lẫn với buồn cười, ngạc nhiên.

---

Chia tay bà Hiền, chúng tôi đi ăn trưa tại căn tin của bệnh viện Y Học

Dân Tộc. Khôi Nguyên biết những quán ăn rất là bình dân, những chỗ bờ
bụi mà anh ấy thường đến. Ăn cơm xong chúng tôi về lại căn nhà trên đồi
trà để ngủ trưa và để cho Khôi Nguyên có khoảng không gian yên tĩnh để
suy luận. Khi đó, tôi chưa ngủ, tôi phải ngồi nói chuyện với anh ấy một
chặp, từ ngày có tôi xuất hiện trong đời, tôi thấy Khôi Nguyên cũng có
những thay đổi nhất định. Anh ấy đã bớt lạnh lùng và trầm lặng như trước
đây, dù cho bề ngoài của ảnh, nét mặt ảnh vẫn không hề thay đổi, tức là ít
biểu lộ cảm xúc, đôi khi rất vô cảm. Anh ấy nhất định không cười dù cho
tôi có dùng mọi cách để chọc cho ảnh cười. Khôi Nguyên thích nói chuyện
với tôi, tôi nghĩ ảnh có thể lạnh lùng với bao người con gái khác, nhưng với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.