THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 417

“Nó thật là tôi nghiệp, có cha mẹ cũng như không. Hình như, nó sinh ra

là để cho người ta ghét thì phải, số nó khổ quá! Nhưng nó thật đáng thương,
tôi không ghét nó... tôi là dì của nó kia mà, có dì nào lại đi ghét cháu của
mình kia chứ.”

(...)

- Đoạn này chắc nói về Hoài Phong.

- Phải đấy Ngọc Diệp. Những đoạn sau này rất khớp với những gì bà

Hiền đã kể cho chúng ta.

- Anh lật qua xem tiếp nào!

Khôi Nguyên tiếp tục lật từng trang nhật ký. Đến chỗ có bông lan được

ép khô vào trang giấy.

“Tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại đi nói với ảnh là tôi đã thích ảnh.

Không được đâu, ảnh sẽ cười vào mặt tôi cho mà xem. Nhưng không nói thì
lòng tôi rất khó chịu, chẳng lẽ tôi mãi giữ kín trong lòng tình cảm chân thật
của mình. Tôi chợt nhận ra cuộc đời sẽ tẻ nhạt biết chừng nào nếu không
được ở bên ảnh.”

“Anh ấy giống mẹ tôi đến lạ...” Đọc đến đoạn đó tự dưng mặt tôi đỏ lên.

Khôi Nguyên bỗng dừng lại nhìn tôi. Tôi vội lấp liếm:

- Đọc tiếp đi chứ! Anh làm sao vậy? Nhanh lên!

“... giống mẹ tôi đến lạ, nhiều khi tôi tự hỏi mình, cũng một câu hỏi ngớ

ngẩn, tôi có thật sự yêu ảnh hay không? Có khi nào tôi yêu mẹ mình, rồi
thấy ảnh là hình ảnh phản chiếu của mẹ tôi nên tôi có cảm tình, rồi tôi lầm
tưởng đó là tình yêu? Lúc này đầu óc của tôi rất rối rắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.