THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 46

Khôi Nguyên khi quan sát biểu hiện của em, ảnh bất ngờ đặt tay lên vai

em an ủi:

- Thôi mà, chuyện xảy ra cũng đã lâu rồi. Việc bây giờ cô cần làm là hãy

sống cho thật tốt, để ba mẹ cô được yên lòng.

- Cám ơn anh!

---

- Xong rồi đấy! - Khôi Nguyên lấy khăn mù xoa lau tay.

- Có chắc là khi gặp sự cố gì, tôi chỉ việc rung chuông là anh sẽ có mặt?

- Chắc.

- Vậy thì tôi yên tâm rồi.

---

12h đêm,

- Có nhất thiết phải như vậy không? - Em hỏi lại anh ấy.

- Phải. - Anh ấy đáp gọn lỏn.

- Tôi vẫn còn băn khoăn khó hiểu, tại sao cứ phải đi vào cái “giờ linh

thiêng” này?

- Câu trả lời nằm trong câu hỏi của cô rồi đấy! Chỉ hai chữ thôi: “linh

thiêng”.

Em kinh ngạc nhìn anh ấy.

- Cô vẫn chưa hiểu sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.