THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 480

- Đúng rồi đấy. Loại tâm lý này ông bà mình ngày xưa đã biết rồi. Cho

nên những người bán hàng ăn họ khai thác về yếu điểm tâm lý con người.
Để món ăn của họ trở nên khác biệt và có giá trị, họ phải làm sao để người
khác chờ đợi trong sự nóng ruột, không được thỏa mãn ngay lòng ham
muốn của người khác, bởi vì bản tính của con người là vậy, họ sẽ thấy
nhàm chán với những thứ có được quá dễ dàng.

- Mọi việc khác ở đời cũng tương tự sao?

- Có thể nói như vậy. Anh phải nắm bắt được tâm lý muôn thuở của con

người. Kéo căn sợi dây thun ra đến gần mức giới hạn, sau đó mới thỏa mãn
ham muốn của họ.

- Như thế thì phải làm ra vẻ khó khăn một chút.

- Anh hiểu rồi đấy! – Tôi cười híp mắt.

- Bữa nào tôi đưa anh đi ăn bánh tráng chảnh.

- Bánh tráng chảnh?

- Hàng quán đó nổi tiếng lắm đấy. Chủ quán là một bà lão khó tính,

thông thường người bán hàng phải chiều khách, nhưng bà lão này thì
không, bà ta thậm chí chửi cả khách. Ăn được cái bánh tráng của bà lão
cũng phải đợi dài cổ, và số lượng bánh tráng bán cho người mua là có số
lượng nhất định. Mỗi người bà chỉ bán cho 1 cái thôi, ăn xong mà có muốn
ăn nữa bà lão cũng không bán. Mua về thì miễn luôn, khi ghét ai rồi thì
không bán... thế nên mọi người đặc cho là hàng quán của bà lão là quán
bánh tráng chảnh.

- Chảnh thế thì sao có khách?

- Thế mà khách đông như kiến bu quanh cục đường mía vậy. Lý do, như

lúc nãy tôi đã nói về quy luật tô mì quảng đó. Đó là hiệu ứng tâm lý cả thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.