THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 479

7h30 sáng,

Quán mì quảng Hằng,

Thực khách đông nườm nượp, người đứng đợi để mua mì quảng mang

về thành xếp hàng dài, một đám khác vây quay cô chủ đang chậm chạp khỡ
từng sợi mì, họ đang tranh dành với nhau từng gói mì quảng, họ tranh cãi và
lý sự với cô chủ quyền đến trước và đến sau.

Những thực khách ngồi ăn tại quán cũng một cảnh ngộ “éo le”, bụng thì

đói gần chết mà phải vừa cầm muỗng, đũa... ngóng đợi dài cổ. Những con
mắt đồng loạt hướng về phía cô chủ quán, xem đã đến phiên mình hay
chưa?

- Thật mất thời gian khi cô đưa tôi đến một cái quán như thế này?

- Anh không thấy một quy luật sao?

- Quy luật gì?

- Luật mì quảng.

- Tôi không biết cái quy luật đó, chỉ biết là chúng ta đang giống như...

thôi, tôi không nói nữa.

- Anh này... không biết thì để tôi giải thích cho mà nghe. Luật mì quảng

tức là: anh muốn đạt được thứ gì đó thì phải có một cái giá để trả, khi ấy
anh mới quý trọng, và thấy thứ đã đạt được là thứ có giá trị để đánh đổi. Tô
mì quảng ở đây cũng vậy, muốn ăn được nó thì cái giá để trả là một cái
bụng đói, một thời gian chờ đợi nóng ruột, và một cảm xúc bực mình khó
chịu.

- Sao giống như món mầm đá của Trạng Quỳnh vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.