- Cô không phải là rùa, sao cô biết rùa không biết tiếng người?
- Anh cũng không phải là rùa, sao anh biết rùa biết tiếng người? – Tôi
vặn lại Khôi Nguyên.
- Chà chà, cũng giỏi bắt bẻ đấy nhỉ!
- Cám ơn, anh đã quá khen rồi.
- Chúng ta tiếp tục cuộc hành trình thôi.
---
Chúng tôi đi đường vòng để xuống dưới con thác. Nhưng, hình như
chúng tôi đã đi chệch hướng. Tiếng thác nước xa dần… xa dần… rồi mất
hút. Chỉ còn lại rừng rậm với tiếng chim muông, côn trùng…
(…)
“Huýt”
“Éc… éc… éc…”
Âm thanh rít lên phía sau lưng. Tôi giật mình quay đầu nhìn về phía âm
thanh vừa phát ra. Một đám người trên tay cầm theo nào là mã tấu, dao
găm, típ sắt… thứ nào cũng sáng loáng ớn lạnh cả người. Bên tay kia bọn
chúng kẹp nách mấy con heo con, hình như chúng mới bắt được trong rừng.
Tôi nhận ra tên cầm đầu chính là kẻ mấy hôm trước đã đánh nhau với
Khôi Nguyên. Hắn đã bám theo chúng tôi, tại sao hắn làm được điều đó?
Qua mắt Khôi Nguyên không hề đơn giản chút nào.
- Chào chú em! Nhận ra anh chứ? – Hắn cùng bọn đàn em tiến lại chỗ
chúng tôi.