THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 535

hồng hoang. Khói sương mơ hồ bao quanh những cánh bướm la đà. Bướm
đủ màu sắc, từ trắng đến hồng, rồi đến kẻ sọc, bướm đột biến đủ các loại.

Con chim gõ kiến đang thổ chiếc mỏ sừng vào thân cây phát ra những

tiếng kêu “cộc… cộc…”

Một nải chuốt rừng chín vàng ươm đập vào mắt tôi. Ôi, tôi nuốt nước

miếng.

- Cô muốn nếm thử chuối cau rừng không?

- Điều đó anh còn phải hỏi hay sao.

- Tôi biết ngay mà, để tôi hái nó xuống cho cô đã đời mà ăn luôn.

Khôi Nguyên bẻ mấy trái chuối chín đưa cho tôi.

Còn chờ gì nữa mà không “xử đẹp” sản vật quý hiếm đó. Tôi lột vỏ trái

chuối chín vàng ươm, đưa lên mũi ngửi mùi hương mật thơm lừng của nó.
Cắn vào trái chuối rừng mới thấu được vị ngọt đặc biệt của nó, mùi vị
không thể có được ở những trái chuối vườn. Của rừng bao giờ cũng vậy,
quý hiếm, và rất có giá trị. Mặc dù những thứ có giá trị đó không bao giờ
phô bày ra bên ngoài cho người ta thấy, nó nằm ở sâu bên trong những tán
lá, nằm ở một nơi mà người ta khó thấy nhất, hình như nó muốn trốn người
ta, nhưng người ta thì cứ cố lùng sục để tìm nó… Nhưng tìm không hề dễ
chút nào, phải có cái giá để trả và cần phải có duyên nữa.

(…)

Chúng tôi tiếp tục đi, đến chỗ có khe đá nước chảy róc rách, dưới những

tán dương xỉ tôi thấy có một vật gì đó đang bò. Tôi chỉ cho Khôi Nguyên:

- Khôi Nguyên, anh nhìn kìa. Có con gì đó…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.