THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 536

Đến gần hơn, mới nhìn rõ được một con rùa vàng. Khôi Nguyên bắt con

rùa nhỏ bằng lòng bàn tay lên cho tôi xem.

- Con rùa này đắc giá lắm đấy!

- Sao cơ?

- Chúc mừng cô, bỏ túi đem nó về rao bán, cô sẽ có không dưới 100

triệu đồng đâu.

- Nhiều vậy sao?

- Đây là loại hoàng quy rất quý hiếm. Cô là may mắn lắm đấy!

- Anh bỏ nó lại chỗ cũ đi!

- Sao vậy? Cô không tiếc à? 100 triệu lận đấy.

- Không. Tôi không cần tiền.

- Không cần tiền?

- Có, cô cần tiền. Ý tôi là không cần những đồng tiền khiến cho lương

tâm mình dằn vặt khổ sở. Rừng là nhà của nó, nó còn có cha mẹ, còn có bạn
bè, đồng loại của nó ở quanh đây. Hãy để nó ở lại, đừng vì lòng tham của
mình mà làm khổ nó.

- Cô thường nói tôi là tín đồ Phật giáo, tôi thấy cô mới là tín đồ Phật

giáo. Thôi được rồi, chúng ta sẽ bỏ lại con rùa, cho nó về nhà với gia đình
nó. Bé rùa này chắc ham chơi đi lạc đây mà. – Khôi Nguyên thả con rùa
xuống, - về nhà đi rùa, lần sau đừng co đi lung tung để người ta bắt nhé!

Tôi bật cười,

- Cái anh này thật là… làm như rùa biết tiếng người không bằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.