THÁM TỬ KỲ DUYÊN - Trang 585

nói. Hắn liều lĩnh và hài hước, hắn dám ôm con, hôn con, còn định làm
“chuyện động trời” đó với con, mà tất cả đều không được sự đồng ý của
con. Con người với tâm địa xấu xa, cơ hội như hắn con phải ghét, ghét và
hận hắn mới phải. Đằng này...ôi, chắc con vỡ não chết mất sơ Bình ơi!

- Ngọc Diệp.

- ...

- Này, Ngọc Diệp.

- Dạ... - Con như người mất hồn.

- Hôm nay, em lạ thật đấy.

- Xin lỗi anh!

- Nếu em thấy mệt trong người thì để anh đưa em về.

- Dạ, Kh... - Con vừa mở miệng đáp lời, thì có âm thanh cắt ngang cuộc

nói chuyện của con và Đình Văn. Ghi chép của Khôi Nguyên.

Sau buổi tối xảy ra sự cố với Ngọc Diệp, quan hệ giữa tôi và cô ấy thật

tồi tệ. Ngọc Diệp bỏ đi nơi khác ở, bất chấp nguy hiểm đang rình rập. Cô ấy
có thể chủ quan lơi là, nhưng tôi thì không thể. Tôi thường nói lời tốt đẹp để
động viên tinh thần cô ấy, trong khi bản thân tôi biết rất rõ; những chuyện
cô ấy vướng phải không hề đơn giản. Nói thẳng thắng hơn là đáng sợ. Tôi
dựa vào đâu mà kết luận như vậy? Đó là, linh tính. Linh tính rất hiếm khi
đánh lừa tôi. Mặc dù, tôi vẫn dõi theo bước chân của Ngọc Diệp; nhưng, tôi
không khỏi lo lắng cho sự an toàn của cô ấy. Như các bạn thấy, tôi có tài
giỏi cách mấy cũng không thể phân thân được. Một lúc phải làm hai ba việc
thật không đơn giản; vừa âm thầm bảo vệ cho Ngọc Diệp, vừa tiếp tục cuộc
điều tra. Sức ép của công việc mỗi lúc một căng thẳng. Ngọc Diệp, cô ấy rất
bướng bỉnh. Tôi có nói đằng trời gì cô ấy cũng vào tai này lại lọt ra tai kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.