THẦN ĐỒNG - Trang 164

bàn tay to lớn của anh. Tôi gần như có thể tin rằng tôi đang ở ngay đó trong
phòng cùng anh. Tôi nhắm mắt, nhưng hình ảnh vẫn in trong tâm trí tôi,
sáng rõ như ban ngày.

“Rồi,” tôi nói. Đó là sự thật. Đôi mắt anh Metias mở to ngạc nhiên và

buồn rầu, rồi anh biến mất cùng Ollie và phần còn lại của căn hộ. Tôi trở về
giữa căn phòng phát hiện nói dối xám xịt, đứng trước bác sĩ Sadhwani
trong lúc cô ta ghi nhanh thêm các ghi chú. Cô ta gật đầu tán thành với tôi
vì đã trả lời đúng. Tôi cố gắng giữ yên hai bàn tay siết chặt vẫn đang không
ngừng run lên ở hai bên hông.

“Rất tốt,” một lúc sau cô ta thì thầm.

Lời tôi nghe lạnh như băng. “Cô định lợi dụng anh trai tôi để chống lại

tôi trong những câu hỏi còn lại sao?”

Cô ta lại rời mắt khỏi những ghi chép của mình. “Cô nhìn thấy anh mình

à?” Bây giờ cô ta dường như đã thư giãn hơn, mồ hôi trên trán cũng đã bay
mất.

Ra vậy. Họ không thể kiểm soát những hình ảnh chợt hiện lên, và họ

không thể thấy những gì tôi thấy. Nhưng họ có thể kích hoạt điều gì đó
khiến những ký ức đó xuất hiện. Tôi giữ đầu ngẩng cao và mắt hướng
thẳng vào bác sĩ. “Phải.”

Các câu hỏi tiếp tục. Cô đã nhảy cóc năm nào trong thời gian học ở

Drake? Năm thứ hai. Cô bị phê bình hạnh kiểm mấy lần khi còn học tại
Drake? Mười tám. Trước khi anh trai cô chết, cô đã bao giờ có ý nghĩ tiêu
cực về chính quyền Cộng hòa chưa? Chưa.

Và cứ thế. Tôi nhận ra cô ta đang cố gắng mài mòn não bộ của tôi, khiến

tôi hạ lớp bảo vệ để cô ta có thể nhìn thấy một phản ứng thể chất khi cô ta
hỏi gì đó thích đáng. Tôi nhìn thấy anh Metias hai lần nữa. Mỗi lần chuyện
đó xảy ra, tôi lại hít một hơi thật sâu rồi cố ép mình nín thở vài giây. Họ tra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.