THẦN ĐỒNG - Trang 168

báo của anh, sự giận dữ của anh đối với chính quyền Cộng hòa. Tôi thấy
Thomas chĩa súng vào mẹ Day; tôi thấy đầu bà giật ngược về phía sau
trước lực va chạm của viên đạn. Bà ngã gục. Đó là lỗi của tôi. Tôi thấy
Thomas ôm đầu trong phòng thẩm tra, bị tra tấn, mù quáng tuân phục, vĩnh
viễn bị giam cầm bởi những điều hắn đã làm.

Tôi không còn trung thành nữa. Hay tôi vẫn trung thành? Tôi đang ở

ngay đây, tại thủ đô nước Cộng hòa, giúp quân Ái Quốc ám sát tân Cử tri.
Người đàn ông tôi từng thề nguyện trung thành. Tôi sẽ giết anh và rồi tôi sẽ
bỏ trốn. Tôi biết máy phát hiện nói dối sẽ bóc trần sự phản bội của mình.
Tôi đã bị sao nhãng, bị dằn vặt bởi mâu thuẫn giữa nhu cầu phải đền bù cho
Day, nhưng lại ghét phải rời bỏ phe Cộng hòa vì nghe theo lệnh phe Ái
Quốc.

Một cơn rùng mình chạy khắp người tôi. Chúng chỉ là ảo ảnh. Chỉ là ký

ức. Tôi vẫn im lặng cho đến khi nhịp tim ổn định. Tôi nhắm mắt, hít một
hơi thật sâu, và rồi lại mở mắt. “Có,” tôi nói. “Tôi trung thành với chính
quyền Cộng hòa.”

Tôi chờ đợi máy phát hiện nói dối sáng đèn đỏ, kêu bíp bíp và lật tẩy tôi

đang nói dối. Nhưng cỗ máy vẫn im lặng. Bác sĩ Sadhwani vẫn cúi đầu ghi
chép.

“Cô ta đang nói thật,” cuối cùng bác sĩ Sadhwani nói.

Tôi đã vượt qua. Không thể tin nổi. Cỗ máy cho thấy tôi đang nói thật.

Nhưng nó chỉ là một cỗ máy mà thôi.

Đêm đó, tôi ngồi ở mép giường, hai tay ôm đầu. Còng vẫn lủng lẳng trên

cổ tay, nhưng ngoài ra thì tôi được tự do đi lại trong phòng. Tuy nhiên, tôi
vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bập bõm bên ngoài. Đám lính gác đó
vẫn còn ở đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.