THẦN ĐỒNG - Trang 186

Tôi vẫn chạy.

Khi đã dẫn đám lính đi theo qua bốn năm khu nhà, qua đám mây bụi và

vài nhà kho, tôi đột ngột đổi hướng rẽ vào một hành lang hẹp. Trước khi họ
kịp rẽ vào góc, tôi chạy thẳng về phía một bức tường trong ngõ - và khi chỉ
còn cách vài bước chân, tôi tung người đạp vào bức tường gạch. Hai bàn
tay tôi vung ra. Tôi bám vào gờ tường tầng hai và trong giây lát đã nhảy bật
lên đó. Chân tôi trụ vững trên gờ tường.

Đến lúc đám lính xộc vào con ngõ đó, tôi đã lẫn vào kẽ hở khuất trong

bóng tối của cửa sổ tầng hai. Tôi nghe tiếng những người đi đầu dừng lại,
rồi những tiếng kêu hoang mang của họ. Giờ là thời điểm tốt rồi, tôi nghĩ.
Tôi với tay bỏ mũ ra, xõa tung mái tóc bạch kim của mình. Một người lính
ngẩng đầu lên vừa kịp thấy tôi vọt ra khỏi kẽ cửa sổ và từ gờ tường tầng hai
rẽ vào góc. “Mọi người thấy không?” ai đó hô to ngờ vực. “Có phải Day
không?” Khi tôi xọc chân vào những khoảng trống trên bức tường gạch cũ
và đu người lên tầng ba, giọng đám lính đã chuyển từ hoang mang sang
giận dữ. Ai đó hét lên với người khác là phải bắn hạ tôi. Tôi chỉ cắn răng
nhảy lên tầng ba.

Những viên đạn đầu tiên găm tường. Một viên chỉ cách tay tôi vài phân.

Tôi không dừng lại - thay vào đó tôi lao vụt lên tầng trên cùng và chỉ bằng
một cú đu đã lên tới mái nhà dốc. Thêm nhiều tia lửa lóe lên trên bức tường
gạch bên dưới. Xa xa, tôi nhìn thấy nhà ga - đoàn tàu đã đến, khuất nửa sau
làn hơi nước, chẳng có ai canh giữ ngoại trừ vài tên lính vừa bước xuống
khỏi tàu.

Tôi leo lên mái nhà và trượt xuống ở phía bên kia, rồi tiếp tục thực hiện

một cú bay người sang mái nhà tiếp theo, ở phía dưới, vài người lính bắt
đầu vội vã quay lại đoàn tàu. Có lẽ cuối cùng họ đã nhận ra đây chỉ là đòn
nghi binh. Đôi mắt tôi chỉ rời khỏi nhà ga khi bay người sang một mái nhà
khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.