THẦN ĐỒNG - Trang 187

Cách hai dãy nhà.

Rồi, một vụ nổ. Một đám mây sáng cuồng nộ cuộn lên từ đường tàu xa

xa, và đến cả vị trí đắc địa trên mái nhà của tôi cũng rung lên. Ảnh hưởng
của vụ nổ khiến tôi mất thăng bằng khuỵu gối xuống. Đó là vụ nổ mà
Pascao đã nói. Tôi nhìn cảnh rùng rợn đó một lúc, trầm tư cân nhắc. Rất
nhiều lính sẽ dồn về đó - sẽ rất nguy hiểm, nhưng nếu nhiệm vụ của tôi là
để quân Cộng hòa biết tôi còn sống, vậy thì tốt hơn hết tôi phải làm sao để
càng nhiều người nhìn thấy tôi càng tốt. Tôi đứng dậy và bắt đầu chạy
nhanh hơn, vừa chạy vừa lèn tóc vào trong mũ. Đám lính phía dưới đã tách
thành hai nhóm - một nhóm lao về phía vụ nổ, nhóm còn lại tiếp tục đuổi
theo tôi.

Bất chợt tôi dừng phắt lại. Đám lính chạy vượt qua tòa nhà tôi đang

đứng. Không lãng phí một giây, tôi trượt xuống mái nhà và đu xuống từ rìa
máng xối. Đá ủng vào chỗ để chân. Từng bước một. Tôi nhảy xuống vỉa hè.
Rất có thể đám lính vừa nhận ra họ đã mất dấu tôi, nhưng tôi đã hòa vào
bóng tối trên mặt đất. Giờ tôi chạy đều bước dọc phố như thể tôi chỉ là một
người lính khác. Tôi hướng về đoàn tàu.

Cơn mưa nặng hạt hơn. Ngọn lửa sau vụ nổ rọi sáng bầu trời đêm, và tôi

đến gần đoàn tàu đủ để nghe thấy tiếng la hét và tiếng chân rầm rập. Pascao
và những người khác đã thoát ra an toàn chưa? Tôi rảo bước. Những người
lính khác dần hiện ra trong mưa tuyết, và tôi lặng lẽ nhập vào hàng cùng họ
chạy sát đoàn tàu. Họ đang đổ xô về phía đám cháy.

“Chuyện gì vậy?” một người hét to hỏi những người còn lại.

“Không biết, tôi nghe thấy có tia lửa bùng lên từ chỗ hàng hóa.”

“Không thể nào! Các toa tàu đều được phủ kín…”

“Ai đó liên lạc với Trung tá DeSoto đi. Quân Ái Quốc hành động rồi,

chuyển lời đến Cử tri đi, chúng đang…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.