THẦN ĐỒNG - Trang 189

Có một tấm bịt tròn bằng kim loại ở giữa nóc toa tàu có lẽ được dùng

vào bên trong. Tôi bò đến chỗ đó, lần ngón tay dọc mép và thấy có bốn cái
chốt gắn tấm bịt xuống. Tôi lập cập vặn chúng ra. Giờ đám lính có thể trở
lại bất kỳ lúc nào. Tôi dùng hết sức bình sinh đẩy tấm bịt. Nó trượt ra, để lộ
một khe hở, vừa đủ cho tôi nhảy vào.

Tôi tiếp đất với một tiếng bịch rất nhẹ. Trong này khá tối nên lúc đầu tôi

không nhìn thấy gì. Tôi với tay ra và chạm vào thứ gì đó giống như một bề
mặt thủy tinh tròn. Dần dần, tôi bắt đầu nhìn thấy cảnh xung quanh.

Tôi đang đứng ngay trước một trụ thủy tinh cao và rộng gần bằng toa

tàu, bọc một lớp kim loại trơn nhẵn ở cả nóc lẫn đáy. Nó phát ra ánh sáng
xanh yếu ớt. Một dáng hình nhỏ thó đang nằm trên sàn phía trong, mấy
chiếc ống thò ra từ một bên cánh tay. Tôi biết ngay đó là một cậu bé. Mái
tóc ngắn, sạch sẽ rối bù những lọn xoăn mềm, và cậu bé mặc bộ áo liền
quần màu trắng nổi bật trong bóng tối.

Tai tôi ù ù chặn đứng mọi âm thanh. Đó là Eden. Chắc chắn là nó rồi.

Tôi đã gặp may - tôi không thể tin vào vận may của mình. Thằng bé ở ngay
đây, tôi đã tìm thấy nó ở nơi chẳng ai ngờ tới, giữa cái đất nước Cộng hòa
mênh mông này, trong một tình huống tình cờ đến điên rồ. Tôi có thể đưa
nó ra. Chúng tôi có thể bỏ trốn đến Thuộc địa sớm hơn tôi tưởng. Chúng tôi
có thể bỏ trốn ngay đêm nay.

Tôi lao đến gần lòng trụ và đấm mạnh vào mặt kính, phần nào hy vọng

nó sẽ vỡ mặc dù tôi dám chắc nó ít nhất cũng dày tới ba mươi phân và gần
như chắc chắn là kính chống đạn. Trong một thoáng tôi không biết liệu nó
có nghe thấy không. Nhưng rồi mắt nó mở ra. Đôi mắt dáo dác một cách kỳ
dị, không tập trung rồi sau đó cố gắng dừng ở tôi.

Mất một lúc lâu tôi mới ý thức được thằng bé này không phải Eden.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.