Lời thằng bé làm tim tôi đau thắt. Có phải Eden cũng đang như thế, sợ
hãi và mù lòa, chờ đợi tôi đến cứu trong một toa tàu tăm tối nào đó? Tôi
phải đưa thằng bé này ra khỏi đây. Tôi tì vào lồng trụ. “Em phải bình tĩnh,
nhóc ạ. Được chứ? Đừng hoảng. Tên em là gì? Gia đình em là người thành
phố nào?”
Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên mặt thằng bé. “Tên em là Sam
Vatanchi. Gia đình em ở Helena, Montana.” Thằng bé lắc đầu nguầy nguậy.
“Mọi người không biết em đi đâu. Anh có thể nói với mọi người là em
muốn về nhà không? Anh có thể…”
Không, anh không thể. Anh chẳng làm được cái quái gì cả. Tôi muốn
đấm thủng vách kim loại của toa tàu. “Anh sẽ làm tất cả những gì có thể.
Làm sao em mở được lòng trụ này?” tôi hỏi lại. “Mở ra có an toàn không?”
Thằng bé hoảng hốt chỉ sang phía bên kia của lồng trụ. Tôi dám chắc nó
đang cố hết sức kiềm chế nỗi sợ hãi. “Được rồi… được rồi.” Thằng bé
dừng lại, cố suy nghĩ, “ừm, nó an toàn. Em nghĩ vậy. Ở kia có thứ gì đó để
họ gõ chữ vào,” nó trả lời. “Em nghe thấy những tiếng bíp rồi nó làm cái
ống này mở ra.”
Tôi chạy ra chỗ thằng bé chỉ. Có phải do tôi tưởng tượng ra không, hay
tôi đang nghe thấy văng vẳng tiếng ủng đang nện xuống vỉa hè thật? “Nó là
một kiểu màn hình thủy tinh,” tôi nói. Từ ĐÃ KHÓA màu đỏ chạy ngang
màn hình. Tôi quay lại với thằng bé và gõ vào trụ kính. Mắt nó xoay theo
hướng âm thanh. “Có mật mã gì không? Làm thế nào để đánh chữ vào
đây?”
“Em không biết!” Thằng bé vung tay lên, giọng nó lạc đi vì nức nở. “Xin
làm ơn, hãy…”
Khốn kiếp thật, thằng bé gợi tôi nhớ đến rất nhiều điều về Eden. Những
giọt nước mắt của nó khiến mắt tôi rơm rớm. “Thôi nào,” tôi dỗ dành, cố