THẦN ĐỒNG - Trang 193

em uống thuốc để em không bị ốm lại.” Nó dụi đôi mắt mù lòa, thầm lặng
khẩn nài tôi hãy cứu nó. “Mỗi lần tàu dừng, bọn họ lại lấy mẫu máu của
em.”

“Em có biết em đã đi qua những thành phố nào không?”

“Không biết… Em nghe thấy tên Bismarck một lần…” Giọng thằng bé

nhỏ dần khi nó suy nghĩ. “Và Yankton?”

Cả hai đều là những thành phố mặt trận ở Dakota. Tôi nghĩ đến phương

tiện vận chuyển bọn chúng đang dùng với thằng bé. Có thể nó duy trì một
môi trường vô trùng, để người ta có thể đi vào lấy mẫu máu, rồi trộn chúng
với thứ gì đó, bất kể là gì, kích hoạt được vi rút ngủ đông. Những chiếc ống
trên hai tay thằng bé có thể chỉ là để cung cấp chất dinh dưỡng.

Dự đoán khá khẩm nhất của tôi là bọn chúng đang sử dụng thằng bé như

một thứ vũ khí sinh học để chống lại phe Thuộc địa. Nó đỡ bị biến thành
chuột bạch. Giống y như Eden. Ý nghĩ em trai mình đang bị vận chuyển
như thế này chỉ chực nhấn chìm tôi. “Tiếp theo bọn chúng định đưa em đi
đâu?” tôi gặng hỏi.

“Em không biết! Em chỉ… Em muốn về nhà!”

Nơi nào đó ngoài mặt trận. Tôi có thể tưởng tượng ra bao nhiêu người

khác vẫn đang bị diễu qua diễu lại trên chiến tuyến. Tôi hình dung ra cảnh
Eden đang nằm bẹp trên một trong những đoàn tàu đó. Thằng bé lại bắt đầu
khóc i ỉ, nhưng tôi buộc phải chặn nó lại. “Nghe này, em có biết thằng bé
nào tên Eden không? Em từng nghe thấy cái tên đó ở đâu chưa?”

Tiếng khóc của nó càng to hơn. “Không… em không… biết ai…”

Tôi không chần chừ thêm được nữa. Chẳng hiểu sao rồi tôi cũng có thể

rời mắt khỏi thằng bé và chạy ra phía cửa trượt của toa tàu. Tiếng bước
chân của đám lính giờ đã to hơn - bọn chúng cùng lắm chỉ cách đây năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.