THẦN ĐỒNG - Trang 192

giữ giọng đanh thép. Phải kiểm soát tình hình. “Nghĩ đi. Ngoài dùng bàn
phím thì có cách nào khác để mở thứ này không?”

Thằng bé lắc đầu. “Em không biết. Em không biết!”

Tôi có thể hình dung được Eden sẽ nói gì, nếu nó là thằng bé kia. Nó sẽ

nói gì đó mang tính kỹ thuật, nó vốn vẫn suy nghĩ y hệt một kỹ sư tí hon
mà. Kiểu như, “Anh có giũa không? Cố tìm chốt điều khiển bằng tay xem!”

Cứng rắn lên. Tôi rút con dao vẫn luôn giắt ở thắt lưng. Tôi từng thấy

Eden tháo rời nhiều món đồ điện tử và nối lại toàn bộ dây nối và bảng
mạch bên trong. Có thể tôi nên thử làm tương tự.

Tôi đặt lưỡi dao vào kẽ hở nhỏ xíu dọc mép bàn phím và cẩn thận bẩy

lên. Không thấy có động tĩnh gì, tôi bèn đẩy mạnh hơn cho đến khi lưỡi dao
cong đi. Chẳng giúp được gì. “Chặt quá,” tôi làu bàu. Giá mà June ở đây.
Có lẽ chỉ cần nửa giây là cô ấy đã hình dung ra cách vận hành thứ này.
Thằng bé và tôi im lặng một lát, cằm nó gục xuống ngực và mắt nhắm
nghiền, nó biết là chẳng có cách nào mở được.

Tôi cần phải cứu thằng bé. Tôi cần phải cứu Eden. Điều đó khiến tôi

muốn hét lên. Không phải tôi tưởng tượng ra - tôi nghe thấy tiếng đám lính
đang tiến lại gần thật. Chắc hẳn chúng đang kiểm tra các toa tàu. “Nói gì đi
Sam,” tôi nói. “Em vẫn ốm à? Bọn chúng đang làm gì em?”

Thằng bé chùi mũi. Ánh sáng hy vọng đã tắt dần trên mặt nó. “Anh là

ai?”

“Một người muốn giúp em,” tôi thì thầm. “Em càng nói cho anh biết

nhiều, thì anh sẽ càng dễ giải quyết vấn đề.”

“Em không ốm nữa rồi,” Sam vội vã trả lời, như thể nó biết chúng tôi

đang dần hết thời gian, “nhưng bọn họ nói có gì đó trong máu của em. Họ
gọi nó là một loại vi rút ngủ đông.” Thằng bé dừng lại ngẫm nghĩ. “Họ cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.