THẦN ĐỒNG - Trang 190

Nỗi thất vọng cay đắng châm vào lưỡi tôi đau nhói. Thằng bé quá nhỏ và

cũng trạc tuổi em trai tôi, khiến tôi không thể ngăn hình ảnh khuôn mặt
Eden tràn ngập tâm trí mình, vẫn còn những người khác cũng bị đánh
những dấu hiệu bất thường của bệnh dịch sao? Thế đấy, tất nhiên là có chứ.
Sao Eden lại là người duy nhất trên toàn cái đất nước này được chứ?

Thằng bé và tôi đối mặt nhau một lúc. Tôi nghĩ nó có thể thấy tôi, nhưng

nó dường như không thể nhìn thẳng được; nó cứ liếc xéo mắt theo một cách
gợi tôi nhớ đến bệnh cận thị của Tess. Eden. Tôi nhớ lại cách mống mắt của
nó chảy máu vì bệnh dịch… từ cách thằng bé kia cố nhìn tôi, tôi có thể nói
nó đã gần mù hẳn rồi. Một triệu chứng mà em trai tôi cũng có thể đang có.

Thằng bé đột nhiên thoát khỏi trạng thái ngơ ngẩn và bò hết tốc lực về

phía tôi. Nó ấn cả hai tay vào lớp kính. Đôi mắt thằng bé màu nâu mờ đục,
không phải cái màu đen gớm ghiếc trong mắt Eden khi tôi nhìn thấy nó lần
cuối, nhưng nửa dưới mống mắt của cả hai đứa đều có màu tía đậm của
máu. Có phải thằng bé này - thằng Eden này - đang khá lên, vì máu đã bị
rút đi, hoặc tệ hơn nữa, vì máu đang bị rút vào trong? Vào lần cuối gặp tôi,
mống mắt Eden đã phủ kín máu.

“Ai ngoài đó vậy?” thằng bé nói. Tấm kính bóp nghẹt tiếng nó.

“Một người bạn,” tôi khàn giọng trả lời. “Anh sẽ đưa em ra.” Nghe thấy

thế, đôi mắt thằng bé mở to - hy vọng lập tức bừng lên trên khuôn mặt bé
nhỏ. Tôi lần tay dọc tấm kính tìm kiếm thứ gì đó, bất cứ thứ gì, có thể mở
cái trụ kính khốn khiếp này. “Em điều khiển cái thứ này thế nào? Có an
toàn không?”

Thằng bé đập điên cuồng vào tấm kính. Nó đang hoảng loạn. “Xin hãy

giúp em!” thằng bé kêu lên, giọng run rẩy. “Cho em ra, xin hãy đưa em ra
khỏi đây!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.