THẦN ĐỒNG - Trang 220

nữa.” Thú vị thật. Bởi vì hôm nay chính Cử tri sẽ miễn tội cho tôi nên lính
gác không biết chắc nên cư xử ra sao. Canh chừng tôi như một tên tội
phạm? Hay nịnh bợ như thể tôi là một sĩ quan cao cấp trong một đội tuần
tra thủ đô?

Sự chờ đợi dài đằng đẵng. Tôi thấy hơi chóng mặt. Sáng nay, tôi đã được

phát thuốc sau khi cuối cùng cũng kể cho Anden những triệu chứng của
mình, nhưng thuốc không có tác dụng. Đầu tôi vẫn hâm hấp nóng, và tôi
không thể trơn tru nhẩm tính thời gian trong đầu.

Cuối cùng, khi tôi đếm được hai mươi sáu phút (có thể trệch ba bốn

giây), Anden xuất hiện từ sau cánh cửa cuối phòng cùng với một nhóm sĩ
quan theo sau. Rõ ràng không phải ai cũng vui vẻ, vài Thượng nghị sĩ tụt
lại phía sau, miệng mím chặt thành đường thẳng. Trong số đó, tôi nhận ra
Thượng nghị sĩ Kamion, người đã tranh cãi với Anden trên tàu. Mái tóc
muối tiêu của ông ta bữa nay trông rối nùi. Một Thượng nghị sĩ khác tôi thi
thoảng nhìn thấy trên các bản tin, bà O’Connor, một người đàn bà béo ục
ịch với bộ tóc đỏ xơ xác và cái miệng trông như miệng ếch. Tôi không biết
những người còn lại. Ngoài các Thượng nghị sĩ, có hai nhà báo trẻ đi cạnh
Anden. Một người cúi đầu, điên cuồng ghi chép vào máy tính bảng, trong
khi người còn lại chật vật giữ máy ghi âm kè kè bên Anden.

Tôi đứng dậy khi họ tới gần. Những Thượng nghị sĩ đang tranh luận với

nhau im bặt. Anden gật đầu với mấy lính gác. “June Iparis, Thượng viện đã
miễn xá mọi tội lỗi chống lại nước Cộng hòa cho cô với điều kiện cô sẽ tiếp
tục phục vụ quốc gia hết khả năng. Chúng ta hiểu nhau rồi chứ, cô Iparis?”

Tôi gật đầu. Ngay cả một cử chỉ vặt vãnh đó thôi cũng khiến tôi chóng

mặt. “Vâng, thưa Cử tri.” Tay thư ký cạnh Anden vội vã ghi lại lời chúng
tôi. Màn hình máy tính bảng của hắn nhấp nháy dưới những ngón tay đang
múa lượn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.