THẦN ĐỒNG - Trang 221

Anden để ý đến vẻ bơ phờ của tôi. Anh đoán chắc tình trạng của tôi đã

không cải thiện. “Cô sẽ chịu một thời gian quản thúc như tôi đã đồng ý với
đề nghị của các Thượng nghị sĩ, trong thời gian đó cô sẽ bị giám sát nghiêm
ngặt cho đến khi tất cả chúng ta đều nhất trí rằng cô đã sẵn sàng trở lại thực
hiện nhiệm vụ. Cô sẽ được phân công về đội tuần tra thủ đô. Khi trở về căn
cứ ở Pierra chiều nay, chúng ta sẽ thảo luận xem đội nào sẽ nhận cô.” Anh
nhướng mày quay trái quay phải. “Các Thượng nghị sĩ? Còn có ý kiến nào
không?”

Họ đều im lặng. Cuối cùng một người lên tiếng kèm nụ cười mỉa mai

chẳng buồn cố công che đậy. “Nên hiểu rằng cô vẫn chưa tự do đâu, Đặc vụ
Iparis. Cô sẽ bị theo dõi mọi lúc mọi nơi. Cô nên coi quyết định của chúng
tôi là một ân huệ lớn lao.”

“Xin cảm ơn, Cử tri,” tôi trả lời, khẽ đập tay lên đầu chào như bất kỳ

quân nhân nào cũng sẽ làm. “Xin cảm ơn, các Thượng nghị sĩ.”

“Cảm ơn cô đã giúp đỡ,” Anden nói, hơi cúi người. Tôi vẫn cúi đầu để

không phải nhìn vào mắt anh, không phải nhận thấy lớp nghĩa thứ hai trong
những lời nói ấy - anh đang cảm ơn tôi về sự giúp đỡ mà tôi được cho là đã
đưa ra nhằm bảo vệ anh, và về sự trợ giúp anh muốn từ cả Day và tôi.

Ở đâu đó bên ngoài, Day đã vào vị trí cùng những người khác. Ý nghĩ ấy

khiến tôi nôn nao vì lo lắng.

Tốp lính bắt đầu hộ tống nhóm chúng tôi về phía trước phòng xử án để ra

chỗ chờ xe. Tôi thận trọng bước từng bước, cố hết sức giữ tập trung. Giờ
không phải lúc quỵ xuống vì bị ốm. Tôi dán mắt vào cánh cổng phòng xử
án. Kể từ chuyến tàu vừa rồi, đây là ý tưởng duy nhất tôi thấy khả dĩ. Một
chuyện để phá hỏng những tính toán thời gian của phe Ái Quốc - một
chuyện tôi có thể làm để ngăn chúng tôi trở lại căn cứ quân sự chính ở
Pierra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.