Razor về chuyện nhìn thấy thằng bé đó đang được chở trên tàu, ông ta ra vẻ
cảm thông và bảo ông ta đã bắt đầu cho người tìm kiếm Eden rồi. Tôi
không có cách nào khác ngoài tin lời ông ta. Tôi cố hình dung ra cảnh phe
Cộng hòa rơi vào khủng hoảng sau khi vụ ám sát Cử tri được chiếu rộng rãi
trên mọi màn hình khổng lồ khắp cả nước. Nếu người dân đã đang nổi loạn
sẵn, tôi không dám chắc họ sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy tôi bắn Cử
tri. Rồi sau đó thì sao? Phe Thuộc địa có lợi dụng tình hình này mà tràn
ngay vào đất Cộng hòa, bẻ gãy phòng tuyến đã phân cách hai vùng đất suốt
bao lâu nay không?
Một chính phủ mới. Một trật tự mới. Tôi rùng mình bởi nguồn năng
lượng dồn nén.
Tất nhiên, chuyện này chưa tính đến ám hiệu của June. Tôi thử gập ngón
tay - hai bàn tay tôi nhớp nháp mồ hôi lạnh. Có trời mới biết chuyện gì sẽ
thật sự xảy ra ngày hôm nay.
Tiếng nhiễu sóng cứ rè rè trong tai nghe của tôi và tôi nghe được bập
bõm Pascao nói. “… phố Orange và phố Echo… thông thoáng…” Giọng
anh sắc gọn. “Day?”
“Tôi đây.”
“Mười lăm phút,” anh nói. “Nhắc sơ qua nhé. Jordan đang sẵn sàng cho
vụ nổ đầu tiên. Khi đoàn hộ tống Cử tri đi vào con phố cô ấy phụ trách, cô
ấy sẽ ném lựu đạn. June sẽ tách xe của Cử tri khỏi những xe khác. Tôi ném
lựu đạn, rồi họ sẽ rẽ vào con phố cậu phụ trách, cậu ném lựu đạn xuống khi
thấy đoàn xe. Cô lập cái xe đó, và rồi xuống dưới đường. Rõ chứ?”
“Rồi. Đã rõ,” tôi đáp. “Nhanh lên cha nội, về vị trí của anh đi.”
Việc chờ đợi ở đây khiến tôi phát ốm, làm tôi nhớ lại tối hôm chờ đoàn
kiểm soát bệnh dịch xuất hiện ở cửa nhà mẹ tôi. Dù là ngày hôm đó thì
dường như vẫn dễ chịu hơn hôm nay. Khi đó cả gia đình tôi còn sống, Tess