THẦN ĐỒNG - Trang 232

“Tess!” tôi hô lớn. Cô bé đang ở đúng chỗ đã định, chết sững trong bóng

tối tòa nhà tôi nấp. Tôi tiến đến túm lấy vai em.

“Chuyện gì thế?” em hét lên hỏi lại, nhưng tôi chỉ xoay người em lại.

“Lối dẫn vào đường hầm, được chứ? Đừng hỏi gì!” Tôi chỉ về hướng

boong ke của quân Ái Quốc. Nơi chúng tôi dự tính sẽ đến trốn sau vụ ám
sát. Dù vẫn kinh sợ đến mức há hốc mồm, Tess vẫn làm theo lời tôi, lao vào
ẩn mình trong bóng tối các tòa nhà và khuất khỏi tầm mắt.

Một vụ nổ nữa làm chấn động con phố sau lưng tôi. Quả lựu đạn hẳn là

của một trong những Người Đưa Tin khác. Dù không dụ được Cử tri đến vị
trí định sẵn, họ vẫn gắng cô lập đám xe jeep để thử ra tay. Quân Ái Quốc
chắc đang chạy khắp nơi. Họ chắc chắn sẽ giết tôi vì hành động vừa rồi.
Tôi và Tess phải đến được đường hầm trước khi bị họ phát hiện.

Tôi chạy về phía June ngay khi cô đến được chỗ chiếc xe của Cử tri. Có

một người đàn ông tóc xoăn sẫm trong xe, và cô đang hét lên với anh ta, ép
tay vào cửa sổ chỗ anh ta ngồi. Một vụ nổ khác xảy ra ở đâu đó, khiến June
quỵ gối. Tôi lao ra che cho cô khi đống gạch vụn và mảnh vỡ trút xuống từ
mọi hướng. Một mảng xi măng rơi trúng vai, khiến tôi rùng mình vì đau.
Quân Ái Quốc hiển nhiên đang cố bù lại thời gian đã mất, nhưng sự chậm
trễ đã khiến họ phải trả giá đắt. Nếu họ lâm vào đường cùng, tôi biết họ sẽ
bỏ qua chuyện truyền tin vụ ám sát mà thay vào đó cho nổ tung chiếc xe
của Cử tri.

Lính Cộng hòa đang túa vào con phố. Giờ tôi dám chắc họ cũng đã nhìn

thấy tôi. Hy vọng Tess đã được an toàn ở nơi trú ẩn.

‘‘June!” Cô có vẻ choáng váng và ngơ ngác, nhưng rồi cô nhận ra tôi.

Giờ không phải lúc để tay bắt mặt mừng.

Một viên đạn bay sượt qua đầu tôi. Tôi thụp xuống và lại che cho June,

một tên lính gần đó bị ăn đạn trúng chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.