THẦN ĐỒNG - Trang 241

Cậu thở dài, buông thõng hai vai, mệt mỏi xọc tay vào vuốt mái tóc rối.

Tôi mới chỉ không gặp cậu vài ngày, nhưng cảm giác như đã lâu lắm. Tôi
bước về phía cậu. Đôi mắt cậu lướt khắp khuôn mặt tôi như thể mãi đến giờ
mới nhận thức được sự hiện diện của tôi. Cậu hẳn phải có cả triệu câu hỏi
cho tôi, nhưng cậu chỉ đưa tay vén gọn một lọn tóc cho tôi. Tôi không chắc
mình đang chóng mặt vì ốm hay vì xúc động. Tôi gần như đã quên mất cảm
giác khi được cậu chạm vào. Tôi muốn buông mình vào vẻ trong sáng của
cậu, đắm chìm vào sự chân thành chất phác của cậu, vào trái tim rộng mở
của cậu.

“Này,” cậu lẩm bẩm.

Tôi vòng tay qua người cậu, và chúng tôi ôm nhau thật chặt. Tôi nhắm

mắt lại, để mặc người mình áp sát vào cơ thể cậu, để hơi thở ấm áp của cậu
phả trên cổ mình. Hai bàn tay cậu vuốt mái tóc tôi, chạy xuống lưng tôi, áp
sát vào tôi như thể sợ tôi sẽ biến mất. Cậu hơi nhích ra để nhìn vào mắt tôi.
Cậu cúi về phía trước như để hôn tôi… nhưng rồi, vì lý do nào đó, cậu
ngưng lại, kéo tôi sát vào lòng. Thật dễ chịu khi ôm cậu, nhưng thế vẫn
chưa đủ.

Điều gì đó đã thay đổi.

Chúng tôi tìm đường vào trong bếp (rộng phải đến mười sáu mét vuông,

dựa theo số gạch chúng tôi đếm được trên sàn), mò được hai hộp đồ ăn và
hai chai nước, lên đến chỗ quầy bếp và ổn định vị trí để nghỉ một lát.

Day im lặng. Tôi thấp thỏm chờ đợi trong lúc hai đứa chia nhau một hộp

mì Ý trộn xốt cà chua, nhưng cậu vẫn không nói lời nào. Có vẻ cậu đang
suy nghĩ, về kế hoạch bị đổ bể? Về Tess? Mà cũng có thể cậu chẳng nghĩ
gì, chỉ đang sững sờ đến câm lặng. Tôi cũng không nói gì. Tôi không muốn
ép cậu phải nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.