THẦN ĐỒNG - Trang 303

xa phía cuối hành lang bệnh viện, tôi nghe thấy tiếng người nói chuyện và
tiếng bánh xe lăn trên sàn gạch không lẫn vào đâu được. Chúng đang mang
cáng đến.

Tôi phải nhanh lên thôi. Tôi cho một, rồi hai cái kẹp ghim bị bẻ cong vào

lỗ khóa còng tay. Cánh tay tôi đau không chịu nổi, nhưng tôi không còn
thời gian để cho chúng nghỉ ngơi, cẩn thận, tôi đẩy một dây kim loại xoay
trong ổ khóa, cảm nhận nó cọ vào ruột khóa cho đến khi cuối cùng nó cũng
chạm vào cái lẫy. Tôi xoắn cái kẹp ghim, đẩy cái lẫy sang một bên.

“Quân tiếp viện từ DesCon đang trên đường đến,” một tên lính lẩm bẩm.

Khi hắn nói vậy, tôi dịch chuyển cái ghim thứ hai và nghe thấy cái chốt bên
trong ổ khóa kêu tách một tiếng rất nhỏ, gần như không thể nhận ra. Hai tên
lính và một y tá đẩy xe cáng vào phòng, dừng lại một chút ở cửa, rồi đẩy nó
về hướng tôi. Khóa còng tay đã mở - tôi cảm thấy cái còng rời khỏi tay
mình với một tiếng lách cách nhẹ nhàng. Một tên lính dán đôi mắt xanh đục
vào tôi và mím chặt đôi môi dày bự. Hắn đã để ý đến thay đổi rất nhỏ trên
nét mặt tôi, và cũng nghe thấy cả tiếng lách cách. Hắn liếc mắt xuống tay
tôi. Nếu tôi định chạy thoát thân thì bây giờ chính là cơ hội duy nhất.

Đột ngột tôi vặn người về phía thành giường, nhảy xuống đất. Còng tay

rơi xuống giường và chân tôi chạm sàn. Cảm giác chóng mặt đập vào tôi
như một bức tường nước, nhưng tôi vẫn cố gắng chặn nó lại. Tên lính chĩa
súng vào tôi hét to cảnh báo nhưng đã quá muộn. Tôi dùng hết sức bình
sinh đạp chiếc xe cáng - nó đổ xuống sàn, kéo theo một tên lính. Một tên
lính khác tóm lấy tôi, nhưng tôi hụp người xuống, thoát được cú vồ của
hắn.

Mắt tôi tập trung về phía ban công.

Nhưng vẫn có ba tên lính nữa đứng đó. Chúng chạy lại phía tôi. Tôi

tránh được hai tên nhưng tên thứ ba đã choàng tay qua vai tôi và kẹp một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.