THẦN ĐỒNG - Trang 316

kính buồng lái bắn vào cô khi chúng tôi đâm xuống đất. Kaede, người mới
chỉ vài phút trước dường như còn không thể bị đánh bại.

Trong khoảnh khắc, tôi như bị đóng băng. Những âm thanh hỗn loạn

quanh tôi mờ đi, và màn khói che phủ mọi thứ trừ tôi và xác Kaede vẫn bị
cột chặt vào ghế lái. Một giọng nói nhỏ vang lên trong tâm trí tôi, xuyên
qua màn sương trắng đen của sự tê liệt, một ánh sáng quen thuộc, rung
động kéo tôi về hiện thực.

Bước đi, nó nói với tôi. Ngay.

Tôi rời mắt, cuồng loạn tìm Day. Cậu không còn ngồi trong máy bay

nữa. Tôi bò lên mép cánh và trượt bừa qua màn khói và những mảnh vỡ
cho đến khi tiếp đất bằng tay và đầu gối. Tôi không nhìn thấy gì.

Rồi, qua màn khói, Day lao về phía tôi. Cậu kéo chân tôi. Tôi đột nhiên

nhớ lại lần đầu tiên gặp cậu, bất chợt xuất hiện với đôi mắt xanh da trời và
khuôn mặt lấm lem, chìa tay về phía tôi. Khuôn mặt cậu tràn ngập đau đớn.
Chắc cậu cũng đã nhìn thấy Kaede.

“Cậu đây rồi, mình cứ tưởng cậu ra ngoài rồi,” cậu thì thầm khi chúng

tôi loạng choạng bước qua những mảnh vỡ máy bay. “Về phía đám đông
đi.” Hai chân tôi đau nhức. Cú tiếp đất vừa rồi chắc hẳn đã khiến tôi thâm
tím hết cả mình mẩy.

Chúng tôi dừng lại phía dưới một bên cánh gãy ngay khi toán lính đầu

tiên lao tới máy bay. Một nửa đám lính lập thành một hàng rào tạm thời
ngăn cách dân thường, lưng họ quay về phía chúng tôi. Những người lính
khác rọi đèn qua màn khói và đống kim loại vỡ nát, tìm kiếm người sống
sót. Một người chắc hẳn đã thấy Kaede vì anh ta hét lên gì đó với những
người khác và ra hiệu gọi họ lại. ”Đây là phản lực của Thuộc địa,” anh ta
hét, giọng ngờ vực. “Một chiếc phản lực bay qua được Bộ Giáp vào
Denver.” Chúng tôi đang tạm thời thoát khỏi tầm nhìn dưới cánh máy bay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.