THẦN ĐỒNG - Trang 75

“Thêm một chuyến bay nữa cho chúng ta,” cô ta nói, hất mặt về phía một

cầu thang hẹp hơn ở cuối hành lang dẫn lên trần nhà bên trong kim tự tháp.
Tôi im lặng nghiên cứu.

Cô ta đã đúng. Những bậc thang này chạy thẳng lên trần nhà (và có khi

tới cả mái nhà), và dọc theo trần nhà này là những mê cung giàn giáo và giá
đỡ xà bằng kim loại. Từ đây, mặt sau chiếc khí cầu đang đỗ phủ bóng
ngang trần nhà khiến phần không gian này chìm trong bóng tối. Nếu chúng
tôi có thể nhảy ra từ giữa nhịp cầu thang cuối cùng này rồi trèo vào giữa hệ
thống xà kim loại chằng chịt, chúng tôi có thể giấu mình trong bóng tối tìm
đường đến khí cầu và trèo lên phần thân tàu tối đen. Hơn nữa, ở khoảng
cách gần thế này, những ống dẫn khí rất ầm ĩ. Cùng với sự ồn ào huyên náo
của bãi đáp khí cầu, nó sẽ át đi mọi âm thanh chúng tôi gây ra.

Giờ thì hy vọng cái chân mới của tôi vững vàng. Tôi giậm chân hai lần

để thử. Không thấy đau gì, nhưng chỗ kim loại tiếp xúc với thịt hơi căng,
như thể nó vẫn chưa hoàn toàn hòa hợp với nhau. Dù thế tôi vẫn không
nhịn được cười. “Chuyện này sẽ vui lắm, nhỉ?” tôi nói. Tôi gần như đã
quay lại với đúng môi trường của mình, ít nhất là trong một lúc, quay lại
đúng chỗ tôi giỏi giang nhất.

Chúng tôi xoay xở vào được cầu thang tối, rồi từng người một nhảy lên

bám vào giàn giáo và trèo lên xà nhà. Kaede đi trước. Cô ta hơi chật vật với
cánh tay băng bó, nhưng vẫn tìm cách bám chắc được sau một hồi đung
đưa. Rồi đến lượt tôi. Tôi dễ dàng đu người lên xà nhà và lẩn vào bóng tối.
Đến giờ chân tôi vẫn ổn. Kaede nhìn tôi hài lòng.

“Ổn vô cùng luôn,” tôi nói thầm.

“Rõ là thế rồi.”

Chúng tôi di chuyển trong yên lặng. Dây chuyền của tôi trượt ra ngoài áo

mấy lần và tôi phải nhét nó trở lại. Thỉnh thoảng tôi nhìn xuống dưới hoặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.