THẦN ĐỒNG - Trang 88

Tay lính dẫn đường nhảy xuống sàn và ra hiệu cho tôi nhanh chân lên.

“Tôi là một Tin Tặc,” anh ta thì thầm đáp lại trong khi chúng tôi chạy. “Tôi
từng làm việc trong trung tâm điều hành ở đây. Tôi đã nối lại một ít dây
nhợ để đỡ cho chúng ta.” Anh ta cười vẻ tự hào, khoe hàm răng trắng bóng.
“Nhưng thế này chưa là gì hết. Cứ đợi đến khi cô nghe về những gì chúng
tôi đã làm với Tháp Thủ đô ở Denver hẵng.”

Quả là ấn tượng. Nếu anh Metias gia nhập quân Ái Quốc, anh cũng sẽ là

một Tin Tặc. Nếu như anh còn sống.

Chúng tôi chạy hết tốc lực dọc đại sảnh cho tới khi anh ta bảo tôi dừng

lại trước một cánh cửa. Phòng lính 4A. Ở đây anh ta lôi ra một tấm thẻ
khóa phòng và mở cửa. Cánh cửa lách cách mở hé ra - bên trong, tám dãy
giường tầng và tủ khóa nằm trong bóng tối.

Tin Tặc quay về phía tôi. “Razor muốn cô chờ ở đây để đảm bảo cô sẽ bị

bắt bởi người chúng ta dự tính. Ông ấy đã tính sẵn một đội tuần tra đặc biệt
rồi.”

Tất nhiên, hoàn toàn hợp lý thôi. Nó chứng tỏ Razor không muốn tôi bị

đánh tơi bời nếu rơi vào tay một nhóm tuần tra Cộng hòa bất kỳ nào đó.
“Ai…?” tôi dợm hỏi.

Nhưng anh ta đã gõ tay lên vành mũ quân đội trước khi tôi nói hết câu.

“Tất cả chúng tôi sẽ theo dõi nhiệm vụ của cô qua các máy quay. Chúc may
mắn nhé,” anh ta thì thầm. Rồi anh ta biến mất, rảo bước quay ngược lại
sảnh cho tới khi rẽ vào góc và tôi không nhìn thấy anh ta nữa.

Tôi hít một hơi thở dài. Giờ tôi chỉ còn một mình. Đã đến lúc đợi đám

lính tới bắt tôi.

Tôi vội bước vào trong phòng và đóng cửa lại. Trong này tối đen như

mực - không cửa sổ, không có nổi một tia sáng lọt qua khe cửa. Chắc chắn
là một nơi trú ẩn đủ sức thuyết phục. Tôi không buồn vào sâu trong phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.