THẦN ĐỒNG - Trang 89

hơn; tôi đã biết rõ cách bố trí, các dãy giường tầng và một phòng tắm
chung. Tôi chỉ dựa vào bức tường kế bên cánh cửa. Tốt nhất nên ở yên đây.

Tôi với tay trong bóng tối tìm tay nắm cửa. Đo bằng bàn tay, tôi ước

chừng khoảng cách giữa tay nắm và mặt sàn (xấp xỉ một mét). Rất có thể
nó cũng là khoảng cách từ tay nắm đến mép cửa trên. Tôi nhớ lại lúc chúng
tôi vẫn còn đứng ngoài hành lang, tưởng tượng xem mép cửa trên cách trần
nhà bao xa. Cũng phải gần sáu mươi phân.

Được rồi. Giờ thì mọi chi tiết đều đã khớp. Tôi lại dựa vào tường, nhắm

mắt và chờ đợi.

Mười hai phút trôi qua.

Rồi, xa xa ngoài sảnh, tôi nghe thấy tiếng chó sủa.

Mắt tôi bật mở. Ollie. Tôi có thể nhận ra tiếng sủa đó ở bất kỳ nơi đâu -

chú chó của tôi vẫn còn sống. Bằng một phép màu nào đó, nó vẫn sống.
Niềm vui và nỗi hoang mang chiếm lấy tôi. Nó làm cái quái gì ở đây vậy?
Tôi gí sát tai vào cửa nghe ngóng. Thêm một vài giây yên lặng. Rồi, tôi lại
nghe thấy tiếng sủa.

Chú chó chăn cừu trắng của tôi đang ở đây.

Giờ thì các ý nghĩ quay cuồng trong đầu tôi. Lý do duy nhất Ollie ở đây

là vì nó đi cùng đội tuần tra - đội tuần tra đang truy lùng tôi. Và chỉ có duy
nhất một tên lính có thể nghĩ ra cách dùng chính con chó của tôi để đánh
hơi tìm tôi: Thomas. Tôi nhớ lại những lời Tin Tặc đã nói.

Razor muốn tôi bị bắt bởi “những tên lính trong dự tính”. Ông ta đã tính

sẵn một đội tuần tra đặc biệt rồi.

Dĩ nhiên đội tuần tra - người - mà Razor tính đến chính là Thomas.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.