THẦN THOẠI HY LẠP - Trang 496

Chiron đã khuyên can chàng. Thần bảo:

- Jason con hỡi! Con hãy nghe ta vì ta là người am hiểu hơn con.

Việc rửa nhục cho cha con, điều đó thuộc quyền các bậc thần linh. Con hãy
còn quá trẻ, trẻ lắm nên chưa thể nào đảm đương được một công việc to lớn
như vậy. Vì như con biết đấy, tuổi trẻ thì sôi nổi, hăng say nhưng thường
không điềm tĩnh, chín chắn, thiếu đức kiên trì, nhẫn nại. Jason con! Hãy
nghe ta! Con hãy tạm gác chuyện rửa thù lại một bên và yên lòng bắt tay vào
học cho bằng được tính kiên nhẫn.

Nghe Chiron nói, Jason bừng tỉnh lại. Phải, việc trả thù cho cha đâu

có phải chuyện dễ dàng như chàng đã nghĩ. Kẻ thù của chàng đâu có phải
thân cô thế cô, đơn thương độc mã. Dưới tay hắn có binh hùng tướng mạnh.
Chỉ cần một chút vội vàng nóng nảy là chẳng những việc lớn không thành
mà mạng sống của chàng cũng mất. Nghĩ thế, Jason dẹp nỗi uất hận đang
bùng cháy trong lòng, cúi đầu lạy tạ thầy dạy rồi lui về dốc lòng học tập,
ngày đêm lo nghĩ cách báo thù.

Thời gian thấm thoát trôi đi chẳng rõ bao năm bao tháng, chỉ biết

Jason đã học tập thành công. Chàng từ giã thầy Chiron lên đường trở về quê
hương Iolcos. Đúng lúc chàng đặt chân tới đô thành thì nhân dân đang kéo
nhau tới quảng trường để dự một lễ hiến tế long trọng do Pélias chủ trì.
Chàng bèn đi thẳng tới quảng trường. Nhìn thấy Jason mọi người đều kinh
ngạc, kinh ngạc trước y phục sặc sỡ của chàng và vẻ đẹp của chàng. Jason
không ăn mặc như những người bình thường. Chàng khoác một tấm da báo
rực rỡ. Thân hình chàng cao lớn, cân đối, khỏe mạnh, tư thế đĩnh đạc, đàng
hoàng khiến mọi người hôm đó nhìn thấy chàng đều trầm trồ khen ngợi và
cho rằng đó là một vị thần giáng thế. Tuy nhiên điều làm mọi người kinh
ngạc hơn cả là chàng chỉ có một chân đi dép còn một chân đi đất. Thật ra
chẳng có gì đáng kinh ngạc cả. Trong khi đi từ núi cao xuống phải lội qua
nhiều con suối, và trong một lần lội suối một chiếc dép đã tuột khỏi chân
chàng, trôi đi mất.

Nhưng điều rất lạ khi Pélias nhìn thấy Jason thì mặt bỗng tái nhợt đi

vì lo sợ. Trong lòng Pélias bồn chồn một nỗi lo âu, một nỗi lo âu cứ cắn rứt,
gặm nhấm trong trái tim. Nguyên do là có một nhà tiên tri đã truyền cho
Pélias biết một lời sấm ngôn khá độc địa: “Pélias sẽ chết vì một người đi một
chiếc dép từ trên núi xuống đô thành Iolcos”, và bây giờ người đó đang đứng
trước mặt hắn. Đối phó với con người ấy thế nào? Bằng cách gì bây giờ? Dù
sao thì Pélias thấy cần phải trấn tĩnh lại để hỏi han cho rõ lai lịch cái con
người đi dép có một chân kia. Pélias ra lệnh cho quân lính mời con người đó
lên để tra vấn. Y cất tiếng nói, giọng đầy ngạo mạn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.