THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 103

vạn, chỉ sợ vạn nhất”[2]. “Đệ nhớ chỗ cái xác đó chứ?” Lưu Tú thấp giọng
hỏi.
“Tất nhiên!” Đặng Vũ tự tin đáp.
“Tốt! Ta ở đây tiếp ứng đệ.” Lưu Tú gật đầu nói.
Đặng Vũ nghe vậy, thừa dịp khói mù đang tản ra, y lướt vào trong mảng tối
đen đó. Vũ biết thứ mà Ngô Hán đã dùng quyết chẳng phải khói độc gì, mà
là đạn mù, nhiều nhất cũng chỉ khiến người ta nôn mửa, còn đối với thân
thể sẽ không gây thương tổn gì. Với kiến văn của mình, y đương nhiên biết
rõ điều này.
Dân chúng bỏ chạy toán loạn, có đến hàng nghìn người xô đẩy giẫm đạp
nhau, số người chết và bị thương không ít. Quan binh từ bốn phía đuổi tới
pháp trường đều bị dòng người đổ dồn tới chia năm xẻ bảy, ngã trái ngã
phải. Những ngõ hẻm và đường phố đều bị tắc nghẽn. Lưu Tú cũng đang ở
trong dòng người chậm rãi di chuyển, nhưng ánh mắt của y lại luôn dõi về
phía vùng khói.
Đặng Vũ lướt tới rất nhanh, trí nhớ của y rất khác thường, nhận biết nơi
chốn càng tuyệt vời hơn, nên chẳng hề lo lắng bị lạc bên trong đám khói.
Nhưng khi Đặng Vũ sắp đến bên cạnh cái xác của tay đao phủ, bỗng cảm
thấy một luồng gió lớn dữ dội từ cạnh sườn ập tới.
Đặng Vũ lấy làm kinh hãi. Bên trong vùng mù mịt này, y không thể biết
được đối phương là ai, bèn nghiêng người chống lại.
“Bùm...” Hai tay của Đặng Vũ và người kia chạm nhau. Dưới sự va đập của
hai luồng sức mạnh, cả hai đều lui lại vài bước.
“Chưởng lực khá!”
Đặng Vũ giật mình, nhận ra đó là tiếng Ngô Hán, không khỏi hơi lo. Nhưng
y không muốn đánh nhau với Ngô Hán, không nhịn được, nhỏ giọng nói:
“Ngươi tìm sai người rồi.”
Bên trong vùng đen tối, Ngô Hán bỗng sững người. Đặng Vũ lại cảm thấy
một luồng gió sắc nhọn ập tới, rõ ràng là một cao thủ dùng kiếm. Y cố
không được nữa, đành phải nghiêng mình né tránh. Nhưng trong khói đen,
thanh kiếm như có mắt, bám theo từng chuyển động của Đặng Vũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.