THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 123

đều không được phép mang vào thành. Vì loại binh khí này có thể sát
thương người từ khoảng cách xa, quan phủ cũng sợ kẻ khác gây bất lợi cho
nhân vật quan lại, nên cấm mang cung tên vào thành.

***

Ven dịch đạo[7], dưới gốc cây già cỗi, cờ của quán rượu đu đưa. Chủ quán
rượu là một đôi vợ chồng già.
Đây là ngã ba đường Dục Dương, thông đến Uyển Thành và Cức Dương. Ở
nơi này dựng quán rượu, có trà xanh rau quê, cũng thuận tiện cho người đi
đường, làm ăn không tồi.
vợ chồng già có một đứa con ngốc nghếch, rất ít khi gặp người khác, chỉ ở
phòng bếp đơn sơ nhóm lửa làm việc vặt.
Quán rượu nhỏ có thể ở nơi này mà thịnh lâu không suy cũng là điều lạ.
Quan binh không bắt nạt, sơn tặc không cướp bóc trong thời đại này đã là
cực kỳ đáng quý rồi. Dĩ nhiên, chẳng có ai lại đi tìm hiểu nguyên nhân
chuyện đó cả. Cái mà người đi đường quan tâm chỉ là rượu ngon, trà thơm,
ăn được no bụng, tiền bạc rành mạch là được, cũng không để ý nhiều đến
vài đồng mấy cắc đó.
Lưu Tú không quá quan tâm đến việc rượu mà đôi vợ chồng già này cất
ngon thế nào, y chỉ muốn mượn nơi đây nghỉ chân một chút, mặt trời giữa
trưa quá chói chang khiến người ta chịu không nổi.
Giờ là mùa hè, bôn ba đường dài, không chỉ người khó chịu, cả ngựa cũng
luôn rỉ mồ hôi. Bởi vậy, ở trong quán rượu nhỏ này dừng chân nghỉ ngơi,
cũng là chuyện cực kỳ sảng khoái.
“Chưởng quỹ, mau mang trà ra, khát chết ta rồi,” một thiếu niên cực kỳ chật
vật khập khiễng đi vào mái che nắng, cao giọng hô.
Lưu Tú nghiêng người liếc nhìn gã thiếu niên, thấy đối phương vận quần áo
quan binh, nhưng lại rách nát tả tơi, giống như bị thứ gì đó làm rách toạc,
mặt đầy phong trần. Lưu Tú lập tức không nhìn nhiều thêm nữa.
Ánh mắt của Đặng Vũ lại nhìn về ánh mặt trời chói chang bên ngoài tấm
che nắng. Lúc này ánh mặt trời đang hừng hực, chỉ sợ còn phải nghỉ tạm ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.