THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 143

Càng vào sâu cây cối càng rậm rạp; những cây đổ ngổn ngang trên đường,
cành lá xum xuê che khuất tầm mắt của quân đuổi theo, tên bắn cũng thiếu
chuẩn xác.
“Làm tốt lắm!” Đặng Vũ và Lưu Tú không khỏi thốt lên tán thưởng, tên
Lâm Miểu cao thâm khôn lường này quả thật cực kỳ cơ trí, liên tục nghĩ ra
diệu kế. Lưu Tú và Đặng Vũ thích thú học theo Lâm Miểu vung đao chặt
cây. Với công lực của bọn y, những cây lớn bằng cổ tay đều bị chặt đổ ầm
ầm như đám gỗ mục.
Lý Bá và đám gia tướng của Hầu phủ đành phải phân ra, từ hai bên điên
cuồng đuổi theo, nhưng như thế lại làm giãn cự ly với bọn Lưu Tú, càng
giảm đi hiệu quả bắn tên, các mũi tên bắn ra loạn xạ.
Lúc đám Lý Bá chạy tới rừng rậm thì thân hình mấy người bọn Lưu Tú đã
biến mất trong rừng sâu, chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng cành cây gãy đổ rõ
ràng như cũ.
“Mọi người cẩn thận, tên tiểu tử kia cực kỳ giảo hoạt, đừng để gã chuồn
mất!” Lý Bá nhắc nhở.
Không cần Lý Bá nói thì mỗi người ở đây đều đã có vẻ mặt rất căng thẳng
rồi.
Người của trại Thiên Hổ bị kinh hãi bởi phép bắn tên của Lưu Tú và Đặng
Vũ, còn đám gia tướng của Hầu phủ lại lo lắng về võ công của hai người
này.
“Bằng hữu, các huynh là người ở đâu?” Lý Bá tiến lên hỏi, lúc này hắn mới
hỏi thân phận của đối phương.
“Tại hạ Vương Thống, là một trong các đội trưởng đội thân vệ của phủ An
Chúng hầu, không biết các vị là anh hùng ở đâu?” Một tên thân vệ của Hầu
phủ khách khí ôm quyền nói. Bọn hắn không muốn gây chuyện với đám
người này, về mặt nhân số đối phương chiếm ưu thế tuyệt đối, hơn nữa thực
lực tựa như cũng không yếu hơn bọn hắn. Do đó biểu hiện của hắn cung
kính chưa từng có.
Lý Bá vừa nghe liền nhíu mày, tuy biết đối phương là người của quan phủ,
nhưng không ngờ là người của phủ An Chúng hầu. Trại Thiên Hổ lại là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.