THẦN TRONG VÕ LÂM - Trang 167

sẵn sàng, có thể trong hai ngày tới chúng ta phải một lần hành động để
khống chế Uyển Thành!” Lưu Tú quả quyết nói.
“Nếu đại quân từ Nam Dương tới chi viện, chúng ta phải làm sao?” Thiết
Nhị hơi do dự hỏi.
“Ta tự có sắp xếp. Thanh thúc đã chuẩn bị sẵn nhiều thuyền, chúng ta
không cần chiếm Uyển Thành, chỉ cần tạo ra một dạng thanh thế để thu hút
nhiều người hàng phục ta. Phải nhớ, thanh thế càng lớn càng tốt!” Lưu Tú
dặn dò.
“Tiên sinh Khổng Đại đang khẩn trương chế tạo bè lớn, cũng là do công tử
phân phó sao?” Thiết Nhị có chút nghi hoặc hỏi.
“Không sai, đây cũng là một dạng thủ đoạn!” Lưu Tú nói.
“Võ công Lâm Miểu không cao, lại thế đơn lực bạc, tại hạ sợ rằng gã chẳng
thể gây rối loạn nổi...”
“Đừng xem thường, tiềm lực của gã Lâm Miểu này không thể đánh giá hết
được đâu. Hơn nữa cơ trí gã hơn người, tuyệt đối sẽ không làm chúng ta
thất vọng!” Lưu Tú khẳng định.
“Tiên sinh Tống Nghĩa tới!” Bên ngoài truyền tới một thông báo nhỏ.
Lưu Tú vừa đứng lên, rèm cửa đã được gạt ra, một người trung niên cao gầy
bước nhanh vào.
“Tống thúc!” Lưu Tú khách khí chào.
“Lương thảo của Uyển Thành đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào chuyển ra ngoài
thành, xin tam công tử phân phó!” Tống Nghĩa nghiêm trang nói.
“Có thể đi ngay hôm nay!” Lưu Tú bình tĩnh nói đầy khẳng định.
“Chẳng lẽ tam công tử không để lại một ít sao?” Tống Nghĩa có chút nghi
hoặc hỏi.
Lưu Tú cười, bình thản đáp: “Không cần, chúng ta không phải ở lại đây lâu,
chỉ cần lương thảo ở đây là đủ, trong kho của quan phủ cũng còn, nếu
không đủ, chúng ta có thể đi mượn!”
Tống Nghĩa nhìn Lưu Tú, lại nhìn Thiết Nhị, chắp tay nói: “Ta biết phải
làm gì rồi, xin phép đi trước!”
Lưu Tú gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.