THẦN TƯỢNG - Trang 31

chào như thế chẳng khác gì nói một mình. Cho nên tôi không phải nói. Ông
đang rắc tiêu vào thức ăn của ông. Tôi nhìn thấy bàn tay của ông và không
bắt buộc phải nhìn thấy mặt ông. Mẹ tôi đang dịu dàng nói gì đó, để cho ý
kiến về một câu nói của Baby, và đi đi lại lại giữa bếp lò với bàn ăn như một
con chim ngậm mồi bay đi bay lại để thả xuống mỏ các con chim con đang
há ra chờ.

- Bà ngồi xuống và ăn đi chứ! Nó lấy thức ăn một mình mà.

Cha tôi nói đến tôi như thế. Ông nói với mẹ tôi bằng giọng nhẹ nhàng nể

trọng. Rồi thì tôi ngẩng lên ngó ông, có lẽ ông muốn cho tôi làm như vậy.
Chúng tôi lại thấy nhau.

Không có gì xảy ra cả; như thể không có chuyện gì trước đó. Mẹ tôi bảo,

trông tôi có vẻ mệt nhọc.

- Tôi nghĩ nó nên uống thuốc Sanatogen, - bà nói.

- Ồ, Aila, bà không tin nhảm chứ! - ông mỉm cười với bà.
- Ồ, khi tôi còn đi học, mọi người ai cũng uống thuốc ấy trước kỳ thi.

Will, con muốn uống một li sữa không? Ông không nghĩ rằng nó đã học
nhiều, học cả ngày, hả Sonny, nó nên gấp sách vở và đi ngủ sớm. Ông bảo
nó đi.

Tuy cha tôi không còn là giáo viên, bà giữ thói quen hỏi ý ông như hỏi

một chuyên viên trong những vấn đề liên quan đến giáo dục với chúng tôi.
Và đôi mắt sâu thẳm ấy nhìn đăm đăm vào tôi qua bàn.

- Phải, ý kiến hay đấy. Giấc ngủ là liều thuốc bổ tốt nhất. Tuần tới con thi

môn gì?

- Sinh học. Thứ ba.
Vậy là giữa chúng tôi đã có sự đồng lõa, ông lôi kéo tôi vào đấy, như thể

ông không phải là cha tôi, một người cha không bao giờ làm chuyện đó. Thế
nhưng ông là cha tôi và tôi làm sao cưỡng lại được, làm sao dám từ chối
ông?

Cũng có thể ông hiệu trưởng che chở cho người giáo viên trong một thời

gian. Vì lương tâm - của ông hiệu trưởng. Mà ông không nghe theo - hay vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.