THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 136

quay sang cho Thanh một cái tát như trời giáng.
Trên má trắng xanh của Thanh lập tức hiện ngay ra năm dấu tay đỏ ửng.
Một dòng máu từ mép miệng Thanh chậm rãi chảy xuống cằm. Nhưng
Thanh như không sợ, đôi mắt căm hờn nhìn trừng trừng Suzuki.
Dương Sơn lúc đó không nhịn được chen vào.
- Các ông làm gì dữ dằn như vậy? Phải biết chúng tôi là bạn học của con
gái đội trưởng các ông. Muốn gì ông nên đưa chúng tôi đến gặp Khuyển
Dưỡng Quang Hùng nói chuyện.
Lời của Dương Sơn chỉ làm những tay hiến binh Nhật chùn tay. Còn với
Suzuki chẳng có ý nghĩa gì. Hắn trừng mắt nhìn Dương Sơn rồi quay qua
ông Hiệu trưởng hỏi.
- Thưa ông Hiệu trưởng, chiếc giường có truyền đơn vừa rồi là của ai vậy?
Ông Hiệu trưởng liếc nhanh Ngô Hán Thanh, rồi móc trong túi ra quyển sổ
tay đọc.
- Giường số 32, của Đinh Ngọc Như.
Lúc đó con chuột nhắt Đinh Ngọc Như nghe vậy sợ quá, từ dưới giường
chui ra, mếu máo nói.
- Đâu phải của tôi! Giường của tôi nằm ở phía trái giường này cơ!
Ông Hiệu trưởng nghiêm giọng.
- Rõ ràng là giường của cậu, cậu còn định chối tội nữa? Cậu cứ đi theo họ
đi, chẳng sao đâu.
Suzuki đưa mắt hoài nghi nhìn Đinh Ngọc Như.
- Của thằng bé này ư? Thôi được rồi, tạm thời trói nó lại rồi tính sau.
Ngô Hán Thanh thấy vậy không muốn bạn bị hàm oan, bước tới nói.
- Thưa thầy Hiệu trưởng...
Nhưng thầy Hiệu trưởng đã trợn mắt quát.
- Không được lôi thôi. Ai đứng đâu thì cứ đứng đấy để người ta làm việc,
không được xin xỏ gì cả.
Trung úy Suzuki cười nhạt nói.
- Được rồi! Chẳng ai được tự do đâu. Tất cả đều về đồn cả, bao giờ sự việc
sáng tỏ mới thôi.
Ông Hiệu trưởng chỉ tay về phía Vương Ngọc Anh và Tôn Thắng Nam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.