THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 156

Nhật đứng đông đặc. Tôi đành quay vào tìm thầy Dương định hội ý xem có
cách nào cứu các bạn không? Thầy Dương đang dạy lớp 11. Thế là tôi vào
bàn cuối lớp ngồi, viết một mảnh giấy nhỏ báo tin nhờ chuyển lên thầy.
Thầy Dương xem mảnh giấy xong, rất bình tĩnh vẫn tiếp tục giảng đoạn sử
oai hùng lúc tổ quốc sắp diệt vong thời Nam Tống. Tôi ngồi dưới mà lòng
như lửa đốt. Tại sao thầy có thể bình thản trong lúc này? Không những thế
tôi còn có ý trách thầy quá vô tình…

“Sau đó mới biết là mình nghĩ oan cho thầy. Nhân cách thầy cao vời vợi
như núi Thái Sơn. Tầm mắt ta thì lại thấp như ếch ngồi đáy giếng…”
Lưu Đại Khôi nói đến đây xúc động đến nghẹn lời. Anh ta cầm một hòn đất
bóp vụn mà hai dòng lệ chảy dài.

Mọi người nhìn nhau, có người nói.
- Thầy bình tĩnh như vậy hẳn là đã có sự sắp xếp?
- Biết bọn mình bị bắt tự nhiên nhảy vào can thiệp để liên lụy sao?
Lưu Đại Khôi lau nước mắt.
- Cũng đúng! Nhưng ngay lúc đó tôi nhìn ra cửa lớp thấy Suzuki đứng bên
ngoài nhìn đăm đăm vào lớp. Chủ yếu hắn nhìn thầy Dương.
Vương Ngọc Anh vọt miệng.
- Vậy có nghĩa là thầy Dương đã chết bởi tay Suzuki rồi.
Dương Sơn hoài nghi.
- Nhưng bọn hiến binh Nhật đã tìm được chứng cứ gì? Có lẽ tại lúc đó thầy
Dương bất bình nên nói vài điều xúc phạm đến bọn lính Nhật.
Lưu Đại Khôi lắc đầu.
- Không đâu! Hình như họ đã có sẵn kế hoạch bắt thầy Dương từ lúc đến
trường. Các bạn có biết vì sao lúc các bạn bị dẫn đi không có Suzuki
không? Hắn bày chuyện bắt các bạn, đó chỉ là màn kịch phụ.
Mọi người ngạc nhiên.
- Sự thật như vậy à?
Lưu Đại Khôi gật đầu
- Tôi không biết phải nói thế nào, thôi thì để kể diễn biến sự việc rồi các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.