THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 18

- Môn cổ văn là thứ hủ lậu, chúng ta muốn bỏ đi, vậy mà bọn Nhật lại cho
là của quý.
Thế là mọi người cười ồ lên tán đồng. Nhưng đột nhiên Điền Mục Thanh
lên tiếng.
- Tôi không đồng ý chuyện các bạn trộn lẫn văn học và chính trị vào nhau.
Cái nào phải ra cái nấy. Nhật Bản cũng giống Trung Quốc ta, họ có rất
nhiều nhà thơ nhà văn vĩ đại như Hạ Mục Sầu Thạch Vũ Giả Tiểu Lộ, Giới
Xuyên Long Chi Giới.
- Ối! Tầm phào!
Các bạn cũng lớp không đợi anh ta dứt câu đã phản ứng, họ còn chĩa mũi
sang Mục Thanh.
- Vĩ đại cái khỉ.
- Kẻ thân Nhật làm gì chẳng khen Nhật?
- Đúng là mặt dày, dám bợ đít Nhật ở đây!
- Hán gian!
Dương Sơn chen vào. Chẳng phải đâu, nhà thi sĩ chúng ta định bắt chước
Dương Tử Lang muốn sang phiên bang làm phò mã(1).
Các bạn nghe Dương Sơn nói vậy vỗ tay hoan hô.
- Đúng đấy! Đúng đấy! Sao nói đúng tim đen người ta như vậy?
Điền Mục Thanh có vẻ rất bất mãn nhưng chẳng biết phản ứng ra sao. Bởi
vì sự xuất hiện của Anh Tử đã khiến chàng dao động. Thường ngày Mục
Thanh thường hay nói: Tình yêu là không biên giới, không phân biệt màu
da. Tình yêu giống như thơ ca vượt trên tất cả, độc lập với chính trị, hận
thù. Ai cũng biết là hắn đánh tiếng với mục đích gì. Vì nhiều người đã biết
hắn từng làm những bài thơ bằng tiếng Nhật ghép vào bài tập của Anh Tử,
nhưng bị cô nàng thẳng thừng từ chối. Vậy mà Mục Thanh vẫn không nản,
còn đem thơ phổ nhạc hát cho cả Anh Tử nghe.

Mục Thanh là con người ốm yếu, từ khi bị cú sốc với Anh Tử càng yếu
hơn, bạn bè thấy đó chỉ là mối tình đơn phương đã cố khuyên nhủ. Vậy mà
mỗi lần nghe ai nói xấu Anh Tử một tiếng là hắn lại lăn xả vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.