THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 19

Mọi người thấy Dương Sơn đã làm Điền Mục Thanh câm miệng rất hả hê.
Vương Mộ Đạo không chịu lép, chỉ về phía Anh Tử nói.
- Tấm lòng hiếu học của Tư Mã Chiêu thật đáng kính. Nhưng Anh Tử này,
cô có biết các học giả nước cô nghiên cứu Hán văn của chúng tôi với mục
đích gì không?
Anh Tử có vẻ rất bình tĩnh đáp.
- Đó là sự việc rất bình thường. Các bạn cần biết là nước Nhật chúng tôi rất
tôn sùng văn hóa Trung Quốc. Không phải mới từ bây giờ mà ngay từ đời
Đường đã cho du học sinh sang đây du học. Vậy thì chuyện nghiên cứu văn
hóa lúc đó với mục đích gì? Chẳng lẽ cũng để xâm lược Trung Hoa?
Vương Mộ Đào không chịu thua.
- Nếu người Nhật tôn sùng văn hóa Trung Quốc thì tại sao không chịu học
hỏi cách làm người theo sách Khổng Mạnh?
Cao Triết Huê chen vào
- Sách cổ Trung Quốc nói kẻ nhân mới vô địch chứ có nói lính Thiên
Hoàng là vô địch đâu?
- Đúng đấy! Đúng đấy!
Cả lớp nghe vậy vỗ tay cổ vũ. Dương Sơn đứng dậy nói.
- Các bạn biết không, nước ta đã sớm cải biến văn tự cổ khó hiểu thành văn
tự phổ thông rồi. Thành ra tôi thấy cái từ “Khuyển” trong họ của Anh Tử
nên chuyển thành “Cẩu” thì hơn. Nghĩa là Khuyển Dưỡng Anh Tử thành
“Cẩu Dưỡng Anh Tử” vậy.
Đám bạn lại vỗ tay hoan hô lần nữa. Thế là có người đã diễn ra.
- Cẩu là chó! Vậy là con của chó!
- Con của loài chó!

Thật lạ! Những lời thô tục đó không những không bị các nữ sinh phản đối,
mà họ còn yên lặng tán đồng. Anh Tử đỏ bừng cả mặt, cố nén để khỏi bật
khóc, rồi quay ra xin phép thầy để về vì không thấy khỏe trong người.

Đến lúc Anh Tử bỏ về rồi, bọn con trai trong lớp mới thấy lo. Vì nếu Anh
Tử mà về mách lại bố - ông Khuyển Dưỡng Quang Hùng thì có thể sẽ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.