THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 207

- Hán Thanh đáy phải không? Người làm gì đấy?
Hán Thanh ngả người mắt nhìn lên trời, đáp gọn.
- Xin đừng quấy rầy, tao đang ngắm sao!
Tôi cười
- Mi có vẻ thích thiên văn học quá
Hán Thanh gật đầu.
- Nhìn trời tao liên tưởng đến con người…
Rồi đột nhiên Hán Thanh quay ra hỏi tôi.
- Thoe mày thì khoảng cách giữa ngôi sao kia với ta là bao nhiêu?
Tôi lục lọi nơi kiến thức đã đọc được trên báo chí.
- Nghe nói khoảng cách giữa ngôi sao với chúng ta phải tính bằng năm ánh
sáng. Với kiến thức khoa học hiện đại, ta chỉ có thể tính phỏng chừng chứ
chưa tính chính xác được. Ánh sáng của nó phải mất hàng năm mới đến
được địa cầu.
Hán Thanh có vẻ cảm hoài.
- Vì vậy, kiếp người của chúng ta quả là ngắn ngủi. Con người còn bé hơn
cả hạt bụi nếu so với vũ trụ. Cái sống ngắn ngủi và phù du như kiếp thiêu
thân.
Tôi gật đầu tán đồng.
- Đúng vậy.
Tôi nói mà hơi ngạc nhiên vì cảm thấy một người hàng ngày lạc quan như
Ngô Hán Thanh sao hôm nay có vẻ bi quan thế. Tôi nói tiếp.
- Có điều mỗi thứ nó đều có vai trò của nó. Sinh mệnh con người nhỏ nhoi
nhưng đã đóng góp nhiều cho ý nghĩa cuộc đời. Còn các tinh cầu to lớn kia
trong vũ trụ bao la chỉ là những vật vô tri. Sự hiện diện mà ta thấy kia chưa
hẳn còn tồn tại. Có khi nó đã tắt ngấm lâu rồi mà giờ ta vẫn thấy.
- Đúng, nó chết nhưng ánh sáng vẫn còn. Đấy cũng là điều hay. Cũng là
con người tuy cuộc sống ngắn ngủi, nhưng nếu làm được điều có ích cho
đời thì tiếng vẫn còn mãi ở đời sau.
Tôi hiểu ý Hán Thanh muốn nói gì, nên gật đầu tán đồng.
- Đúng! Nhưng chẳng lẽ tối nay mi ra đây nằm là để nghỉ những triết lý
thôi sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.