THÁNG NGÀY CÓ EM - Trang 92

Nhật thấy trước hết là cô còn sống và thứ hai là quyết tâm mạng đổi mạng
của bọn tôi.

Tôi nghe vậy giật mình. Mượn một vành tay của tôi ư? Như vậy thì còn gì
là sắc đẹp. Tôi sợ hãi. Bà Chu Bát tiếp.
- Chuyện đó rất cần thiết... còn rẻ chán! Đừng quên cha cô đã giết
một người của chúng tôi.
- Nhưng mà...
- Không nhưng gì cả. Tôi đã quá tình cảm rồi. Cô biết không trước
kia, lính của cha cô đã cưỡng hiếp con gái tôi khiến nó chết, vậy mà tôi chỉ
cắt có một vành tai của cô, có phải sự đổi chác quá rẻ ư?
Trong ánh mắt bất bình của bà, tôi biết là có van xin thì cũng không ích lợi
gì, nhưng nghĩ lại khuôn mặt mình đang cân xứng đẹp đẽ thế này, lại là con
gái mà mất một vành tai thì khó coi biết là dường nào. Thà chết sướng hơn.

Nghĩ vậy tôi đề nghị Thiếu Chu nếu chỉ cần vật chứng để làm bằng chứng
tỏ tôi còn sống, thì xin hãy cắt lấy ngón tay út bên trái của tôi. Vì với ngón
tay này cha tôi sẽ nhìn ra ngay. Do trên ngón tay có nốt ruồi son, điều đó
cha tôi biết từ trước.

Thiếu Chu nghĩ có lý nên chấp thuận, và bảo tôi phải viết một lá thư về cho
cha, bảo người nên chấp thuận điều kiện của bọn họ. Bằng không sự trì
hoãn sẽ chỉ bất lợi. Họ sẽ cắt xẻo từng bộ phận trên người tôi gửi về nhà
mãi đến khi tôi chết.

Tôi biết nếu sự việc chuyển biến xấu có thể xảy ra như vậy, nên ngoan
ngoãn viết thư. Thế là sau đấy Thiếu Chu đưa cho tôi một gói thuốc nói đấy
là thuốc an thần có thể giúp ngủ ngon, tôi không ngờ tối hôm ấy bọn họ đã
thực hiện ý định theo kế hoạch.

Trong cơn mê, tôi không biết là ai đã cắt tay tôi nhưng tôi có cảm giác
người thực hiện việc đó phải là một bác sĩ lành nghề. Thuốc không đủ tác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.