THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 117

vở, phản bội trường học với thầy giáo để hoàn toàn đắm mình trong ngu
dại, trong nô đùa, chung cục lại thế nào cũng phải khổ.”
Nghe những lời nói ấy, nói một giọng bình tĩnh và tinh quái, thật không lúc
nào Bích nô cô sợ hãi bằng lúc này nữa, nên từ trên mông lừa nó nhảy
xuống đất chụp lấy giây cương để giữ mấy con lừa lại. Nhưng nó mới ngạc
nhiên làm sao, khi thấy con lừa bé nhỏ ấy khóc, khóc giống hệt một đứa
con nít.
Bích nô cô la lớn :
- Này ông đánh xe ! Ông biết có một chuyện lạ lắm không ? Con lừa
bé nhỏ này khóc ông ạ.
- Để cho nó khóc vì có phen nó đã được cười rồi.
- Nhưng ai dạy cho nó nói thế ông ? Có phải ông không ?
- Không ! Nó tự học để nói lẩm nhẩm một vài câu vì nó đã từng sống
chung đến những ba năm với mấy con chó thông thái.
- Tội nghiệp cho con vật chưa!
Lão lùn tịt nói:
- Thôi! Chúng ta không hơi sức đâu để mất thì giờ mà xem một con
lừa khóc. Hãy nhảy lên mông nó mà ngồi. Chúng ta đi đi thôi, vì ban đêm
mát trời mà đường thì còn dài lắm.
Bích nô cô vâng lời và tuyệt nhiên nó không nói thêm một câu gì nữa.
Chiếc xe lại tiếp tục chạy và qua ngày hôm sau, lúc mặt trời vừa hé mọc thì
đã đến xứ Nô Đùa bình yên vô sự.
Xứ này không giống một xứ nào trên hoàn cầu cả. Dân chúng toàn là con
trẻ. Đứa già nhất mười bốn tuổi, và trẻ nhất lên tám.
Các ngã đường, những cuộc vui, những tiếng ồn ào huyên náo có thể làm
điên người.
Ở đâu cũng thấy những đứa trẻ nghịch ngợm, đứa thì giương cung để bắn,
đứa đánh quần, đứa đá bóng. Có những thằng cỡi ngựa, bịt mắt để cùng
nhau trốn bắt.
Có bọn thi nhau chạy đua, hoặc mặc áo hề, mồm ăn bùi nhùi đốt lửa đỏ.
Chúng ngâm thơ, hát, nhảy nhào lộn rất nguy hiểm hoặc chỏng hai chân lên
trời, dùng tay để đi trên mặt đất. Bọn trẻ cười la, reo hò, kêu gọi nhau, vỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.