Carlo Collodi
Thằng người gỗ
Dịch giả : Bửu Kế
Chương 35
Bích nô cô đã gặp người nào trong ruột con cá Nhám ?
Các em thử đoán xem ?
Bích nô cô vừa cáo từ bạn tốt của nó là con Cá Thu, nó liền lao mình
trong bóng tối. Nó mò mẫm mà đi trong ruột cá. Bước từng bước một, nó
tiến về phía ánh sáng mà nó trông thấy ở đàng xa.
Lúc đi nó cảm thấy chân nó lún xuống và trợt vào những cái lỗ, đầy một
thứ nước nhờn nhờn. Thứ nước này bốc lên một mùi tanh nồng nặc.
Càng đi tới, ánh sáng càng chói lọi. Nó cứ đi lần, đi lần và nó đến nơi.
Nó thấy gì ? Tôi đố các em đó ?
Nó thấy một cái bàn bé nhỏ, đồ vật tơm tất. Trên bàn một ngọn nến, cháy
sáng cắm trên cái chai màu lục. Trước bàn, một ông già bé nhỏ, tóc bạc
phơ, giống cả một con người tuyết hay người mỡ. Lão ngồi đó và đang
nhắm mấy con cá nho nhỏ, còn sống và đang mạnh nên thỉnh thoảng, lúc
lão sắp nhai thì nó lại thoát ra khỏi miệng.
Trông thấy ông già, Bích nô cô vui mừng quá vì là bất ngờ, nên tưởng có
thể nỗi điên lên được.
Nó muốn cười, nó muốn khóc, nó muốn nói tất cả mọi sự, nhưng không
sao nói thành tiếng, nó chỉ thốt được những lời đứt quãng. Sau cùng, nó cố
đem hết sức mới kêu lên được một tiếng vui vẻ, dang rộng hai cánh tay ra,
bổ đến ôm choàng lấy cổ ông lão.
- Bố ơi ! Giờ con lại được gặp bố. Con quyết không rời bố nữa, không
đời nào.
Ông lão vừa dụi mắt vừa nói :
- Mắt ta không lầm dấy chứ ! Chính Bích nô cô đấy phải không con ?
- Phải ! Phải ! Chính con đây bố ạ. Bố tha lỗi cho con phải không bố ?
Chao ôi ! Bố tốt quá ! Còn con thì … nếu bố biết được những nỗi hoạn nạn,
những nỗi cơ cực mà con đã gặp phải ? Này bố, bố hãy nhớ lại ngày mà bố