THẰNG NGƯỜI GỖ - Trang 18

May nhờ trong lúc ấy, có một ông đội cảnh sát đi ngang qua. Nghe tiếng
ồn, ông đoán là có một con ngựa nào vừa mới sổng. Muốn tránh tai nạn
khỏi xảy ra, ông ta đã can đảm đứng ngay ở giữa đường để chắn con vật lại.
Ngay từ đàng xa, Bích nô cô đã trông thấy ông đội cảnh sát, nhưng nó định
bất thần, chui qua dưới hai chân ta để thoát. Nhưng nó không đạt được mục
đích.
Ông đội cảnh sát không mảy may hoảng hốt, chụp ngay lấy mũi Bích nô
cô. (Cái mũi to lớn dị thưòng này như tuồng làm ra để cho các ông cảnh sát
nắm thì phải !). Ông giao trả nó tận tay Gia Bích. Muốn trừng phạt Bích
nô cô, Gia Bích liền béo tai nó. Nhưng lão hết sức ngạc nhiên là tìm mãi
mà không thấy tai đâu cả.
Các em có biết vì sao không ?
Chỉ vì trong một lúc cao hứng, lão quên hẳn việc trổ hai tai.
Gia Bích mới cầm lấy cổ Bích nô cô để lôi đi, vừa đi vừa nói :
- Mau lên con ! Về nhà rồi sẽ hay !
Nghe hăm dọa như thế, Bích nô cô ngồi bệt xuống đất, không chịu đi nữa.
Những kẻ hiếu kỳ, những đứa ăn không ngồi rồi, vây lại để xem. Có mấy
đứa nói :
- Rõ khổ chưa ! Nó không chịu trở về nhà cũng phải. Vì rồi đây tha hồ lão
Gia Bích đánh đập nó.
Mấy đứa khác lại phụ họa thêm :
- Tuy bộ tịch lão thế, nhưng biết đâu lão không phải là một lão ba bị đối với
trẻ con ! Nếu giao hẳn thằng người gỗ cho lão, thì lão cũng đến làm cho nó
tan xác pháo !
Mỗi người một điều, khiến ông đội cảnh sát phải tha Bích nô cô và bắt lão
Gia Bích đem về bót. Lão không biết thế nào mà biện bạch nữa. Và khi
nghĩ đến việc mình sắp bị đem giam, thì lão vừa khóc vừa lẩm bẩm :
- Con với cái ! Rõ đồ kẻ cướp ! Mình tốn bao công phu để làm ra nó, lẽ ra
mình phải đề phòng từ trước mới phải.
Chú thích:
Bích nô cô: Nguyên tác tiếng Pháp: Pinocchio

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.