- vâng ạ.
Nhưng y đưa mắt nhìn Chú Chồn và Chú Mèo để nháy nhó như muốn tỏ
cho chúng biết là y đã đồng ý rồi đó!
Bích nô cô vừa ngã lưng ngủ đã nằm mộng liền. Nó tự thấy mình ở giữa
một cánh đồng trồng đầy cây nặng trĩu những chẹn kết bằng đồng tiền
vàng. Nhưng trự tiền vàng, gió thổi đưa qua đưa lại chạm vào nhau kêu
lanh lảnh như có ý bảo:
- Ai muốn hái thì cứ hái!
Nhưng trong lúc Bích nô cô với tay ra để lấy một nắm tiền bỏ vào túi thì
bỗng nó giật mình tỉnh giấc. Có ai gõ ba tiếng thật mạnh ở ngoài cửa
phòng.
Ông chủ quán đến báo tin cho nó biết là đã được nửa đêm.
Bích nô cô hỏi:
- Thế mấy ông bạn của tôi đã sửa soạn xong chưa?
- Hai ông ấy đi đã được hai tiếng đồng hồ rồi!
- Sao mà họ đi gấp dữ vậy kìa?
- Dạ, vì ông Mèo nhận được điện tín về việc người con trưởng của ông
ta mắc chứng lạnh chân có lẽ nguy đến tính mệnh.
- Thế họ đã trả tiền ăn chưa?
- Sao! Dạ, họ đều là những người lễ độ cả, đâu dám làm điều xúc
phạm đến Ngài như thế ?
Bích nô cô lắc đầu nói :
- Rõ khổ ! Việc xúc phạm ấy lại càng hay cho tôi chứ sao !
Đoạn nó hỏi :
- Thế họ có hẹn gặp tôi ở đâu không ?
- Dạ, ngày mai, ở cánh đồng Huyền Diệu lúc rạng trời.
Bích nô cô lấy một đồng tiền vàng ra trả tiền bữa ăn của nó và của hai đứa
kia.
Nó phải sờ soạn mà đi, vì ngoài trời sương mù dầy đặc, cách vài ba thước
nhìn đã không trông thấy. Giữa cánh đồng quê, cảnh vật im lìm không nghe
lấy một tiếng lá động. Một vài con chim ăn đêm bay từ hàng giậu nọ sang
hàng giậu kia, cánh chạm vào mũi Bích nô cô, làm nó hoảng sợ, nhảy thụt