lùi một bước và cất tiếng hỏi :
- Ai đó ?
Xa xa từ các rặng đồi tiếng dội vọng lại :
- Ai đó ? Ai đó ?
Đi được một đoạn nữa, nó thấy ở gốc cây, một con vật nhỏ, từ thân hình tiết
ra một thứ ánh sáng mờ đục như ngọn đèn xanh.
Bích nô cô hỏi :
- Ngươi là ai ?
Con vật ấy đáp một giọng nho nhỏ như từ cõi âm đưa lại :
- Ta là linh hồn của Dế Mèn biết nói đây !
- Thế mày muốn gì ta ?
- Ta muốn khuyên ngươi một điều : Ngươi hãy trở về đưa bốn đồng
tiền còn lại cho bố ngươi. Bố ngươi đang than khóc vì nỗi ngươi vắng mặt.
- Ngày mai bố ta đã trở nên một phú ông rồi, mày biết không ? Vì bốn
đồng tiền này rồi sẽ biến thành hai nghìn.
- Ngươi đừng nên quá tin ! Những kẻ nào hứa chỉ trong một ngày làm
cho ngươi trở nên giàu có, nếu không phải là những thằng điên thì cũng chỉ
là những thằng bợm mà thôi. Ngươi hãy nghe lời ta mà trở lại nhà cho sớm.
- Nhưng trái lại, tao vẫn muốn đi nữa !
- Trời đã khuya !
- Tao muốn đi nữa !
- Trời tối !
- Tao muốn đi nữa !
- Đầy những nguy hiểm !
- Tao muốn đi nữa !
- Ngươi nên nhớ rằng những đứa trẻ có tính tự phụ, chỉ làm theo ý
mình, chẳng chóng thì chầy, thế nào cũng hối hận.
- Rõ khéo nhiều chuyện ! Thôi tao chào mày.
- Chào ngươi ! Cầu trời phù hộ cho ngươi đừng gặp rủi ro, đừng gặp
quân trộm cướp.
Nói xong, Dế Mèn biết nói biến mất như ai vừa vụt thổi tắt đèn. Con đường
trở lại tối mò như trước.