Carlo Collodi
Thằng người gỗ
Dịch giả : Bửu Kế
Chương 15
Bọn cướp vẫn đuổi theo Bích nô cô và sau khi bắt được thằng người gỗ
chúng đem treo cổ lên một cành sồi lớn
Bích nô cô thất vọng định nằm dài ra đất để chịu trận. Nhưng nhìn quanh
mình nó thấy sau những vòm cay xanh, một điểm sáng. Đó là một cái nhà
trắng như tuyết.
Nó nghĩ bụng :
- Nếu mình còn đủ sức chạy thẳng đến cái nhà ấy thì chắc là thoát nạn.
Không để mất một phút, nó chạy như điên, như cuồng, băng qua khu rừng
ấy.
Nó gõ cửa ! Chẳng một ai trả lời cả.
Nó đập mạnh hơn vì nghe tiếng chân và hơi thở của hai thằng kẻ cướp
mỗi lúc một gần.
Vẫn im lặng như trước.
Biết gõ nữa chẳng ích lợi gì, nó thất vọng quá, mơí lấy tay để đấm ; chân
để đạp vào cửa.
Một người con gái trẻ và đẹp với mái tóc xanh hiện ra trong khung cửa
sổ. Mặt nàng trắng như bạch lạp, hai mắt nàng nhắm lại, và hai tay vòng
trước ngực. Nàng nói nhưng môi vẫn không động đậy, giọng nhỏ nhẹ như
từ cõi âm đưa lại :
- Trong nhà này còn có ai nữa đâu ! Mọi người đều đã chết cả rồi.
Bích nô cô vừa khóc vừa la :
- Ít nhất nàng cũng mở cửa cho tôi vào với !
- Chính tôi cũng đã chết rồi.
- Chết ! Thế thì nàng đứng làm gì ở cửa sổ thế ?
- Tôi chờ người ta đem quan tài đến để khiêng tôi đi !
Nói xong, nàng biến mất và cửa sổ êm đềm đóng lại.
Bích nô cô la lớn :