Vi Lam đã bình tĩnh trở lại, khẽ nói:
“Anh ấy tên là Hứa Thiếu Hàm, là bạn trai mới của em, em cũng
muốn tìm một cơ hội giới thiệu hai người, tối hôm nay đúng lúc…”
“Bạn trai?” Thiên Lãng ngắt lời cô, khuôn mặt như bị biến dạng, đằng
đằng sát khí chất vấn, “anh mệt muốn chết vì công ty Vân Thiên, còn em
thì đi kiếm bạn trai ở ngoài?”
Không nhịn được nữa, Vi Lam cũng quát lên: “Em có bạn trai cũng
cần anh phải quan tâm ư? Không phải anh cũng có bạn gái rồi đó sao?”
“Ai nói Mạt Mạt là bạn gái của anh?” Thiên Lãng gầm lên, hơi men
khiến anh như phát cuồng, “cô bé đó là con gái của giám đốc sở kiến trúc,
vì muốn giành được lô đất đó, anh mới đi cùng cô ấy…”
Cô hất mạnh mái tóc dài, cười khẩy:
“Tần Thiên Lãng, thật không thể ngờ! Vì lợi ích kinh tế mà anh bất
chấp tất cả, còn bán đứng cả nhan sắc của mình?”
“Đúng! Tôi đang bán đứng nhan sắc của mình, còn cô thì sao?” Anh
nói với vẻ run rẩy, giễu cợt: “ngay cả cái vốn để bán đứng cô cũng không
có!”
Vi Lam sững sờ.
Cô cảm thấy như bị người ta tát bốp một cái. Không những đau, mà
còn như bị sỉ nhục.
Đã biết anh ta khinh thường mình từ lâu. Bao nhiêu năm nay, không
hề có gì thay đổi!
Im lặng một hồi lâu, cả căn phòng vô cùng căng thẳng.