THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 316

Sau khi trải qua một chặng đường sinh tử ly biệt, cuối cùng em đã

biết, cuối cùng em đã biết rồi…

Thiên Lãng, anh là người mà em một lòng yêu thương suốt đời, không

bao giờ hối hận. Em không mong có kiếp sau, không quan tâm đến kiếp
trước, không cần phải có vòng luân hồi, chỉ cần được ở bên anh, thêm một
ngày cũng tốt! Thêm một khắc cũng tốt.

Thiên Lãng đưa ngón tay ra, chạm nhẹ lên khoé mắt nhạt nhoà nước

mắt của cô, thở dài thườn thượt, nói: “Được, em ở lại đi… Anh lại thua em
rồi!”

Vi Lam nắm chặt tay anh, vừa khóc lại chuyển sang bật cười.

Từ ngày hôm nay, Thiên Lãng cố gắng tập đứng, tập đi.

Mặc dù đã ngồi trên xe lăn một năm, nhưng sức khoẻ anh vẫn rất tốt,

thân hình cao to buộc phải dựa vào Vi Lam mới đứng lên được.

Người Vi Lam vốn nhỏ nhắn, phải đỡ thể trọng của Thiên Lãng, lần

nào cũng mệt phải thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng.

Có một lần, không chịu được nữa cô liền ca thán: “Không có việc gì

mà sao anh lại cao như vậy? Dài lưng tốn vải!”

“Không phải ngay từ nhỏ em đã thích đàn ông cao to đó sao?” Thiên

Lãng châm chọc, “đặc biệt là những anh chàng có bờ vai rộng!”

Vi Lam tròn xoe đôi mắt, không thể tin được: “Sao anh lại biết điều

này?”

Anh liếc một cách khinh miệt vào thân hình nhỏ bé của cô, nói:

“Những cô gái thấp bé như em, phần lớn đều thích đàn ông khôi ngô cao to,
cảm thấy rất đáng tin cậy, rất an toàn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.