THÁNG SÁU TRỜI XANH LAM - Trang 318

“Có đáng phải bực mình vì chuyện nhỏ này không?” Rõ ràng là Thiên

Lãng tỏ ra rất hí hửng khi thấy người khác gặp nạn, “trẻ con ăn nói có suy
nghĩ gì đâu!”

“Tuổi còn nhỏ mà đã khen con trai”. Cô hậm hực, “lớn lên chắc chắn

là kẻ si tình!”

“Tại sao em lại coi trọng vẻ bề ngoài thế nhỉ? Đó chỉ là vỏ bọc bên

ngoài mà thôi, cái quan trọng nhất là nội tâm của con người”.

“Em là phụ nữ mà, phụ nữ chẳng có ai không mong mình xinh đẹp cả,

đặc biệt là… trong mắt đàn ông!” Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt
toàn tâm toàn ý, “Thiên Lãng, anh thấy em có đẹp không?”

Thiên Lãng lảng tránh không trả lời, vặn lại cô: “Tại sao lại hỏi câu

hỏi này?”

“Em đã từng được nghe một bác sĩ tâm lý nói rằng, trong quá trình

trưởng thành của mỗi con người, có lẽ đều có một tâm lý chung. Khi cô ấy
gặp được tình yêu, đột nhiên sẽ phát hiện thấy thế giới hoàn toàn thay đổi.
Giống như ban đêm tỉnh dậy, phát hiện thấy mình là một cô gái xinh đẹp,
và trước đó, cô ấy là người vô cùng tự ti, chưa bao giờ cảm nhận được vẻ
đẹp của mình. Mãi cho đến khi tình yêu đến, cô nhìn thấy người đàn ông
bên cạnh mình, cô ấy đã tìm được chính mình”.

Giọng Vi Lam dịu dàng, trong bầu không khí lành lạnh của buổi sáng

sớm, vô cùng êm tai.

“Anh bác sĩ đó nói, có lúc tình yêu sẽ khiến con người ta thoải mái

hơn, nhìn nhận về mình một cách chân thực hơn, chứ không phải chìm đắm
trong bầu không khí âm u và ngột ngạt do môi trường sống tạo nên”.

Im lặng một hồi lâu, anh khẽ cất tiếng hỏi: “Có phải em cảm thấy, em

chính là cô gái đó ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.