Đa số đều đáp:
- Đi săn!
Kẻ nói săn theo lối đuổi dồn thú vào rọ; kẻ nói đi săn bằng chim ưng; kẻ
khác cho rằng săn mãnh thú là tuyệt hơn hết. Trả lời cách nào Thiết Mộc
Chân cũng lắc đầu. Sau cùng ông nói:
“Niềm hạnh phúc nhất trong đời người là chiến thắng kẻ thù, đuổi họ chạy
dài trước mặt! Cỡi lên con ngựa cướp được của họ và đoạt tất cả những gì
họ có; được thấy nước mắt chan hoà trên mặt những người thân yêu nhất
của họ, ôm được vợ hoặc con gái của họ vào lòng!”
Bây giờ Thiết Mộc Chân đã đến tuổi bốn mươi. Trong 10 năm sau cùng của
đời ông, ông xông pha trận mạc không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng đẩy
tan được kẻ địch, uy vũ bao trùm khắp bốn phương. Đời sống của quân
nhân Mông Cổ bây giờ cũng rất sung túc nhờ chiến lợi phẩm đoạt được
không biết cơ man nào kể.
Trong bốn người con của ông có ba người đã trưởng thành từng chiến đấu
bên cạnh ông: Truật Xích, Sát Hợp Đài và Oa Khoát Đài; người nhỏ hơn
hết là Đà Lôi, theo tục lệ, phải ở nhà với mẹ chăm sóc bầy gia súc bên sông
Onon. Ông có một người con gái nhưng chưa định gả cho viên tướng nào.
Lúc bây giờ cũng còn một vài bộ lạc dao động, khiến Thiết Mộc Chân chưa
yên tâm. Thình lình một mã khoái từ đoàn trại Onon mang tin nhà đến: Mọi
người trong gia đình Khả hãn và các ngài trong hàng quý tộc đều mạnh
khoẻ bình an. Riêng Lịnh Bà nhắn gửi với Khả hãn như sau: Con ó làm ổ
trên cây cao tưởng rằng không có loài nào đến phá hoại được, đâu ngờ có
một con chim bé mọn tới làm vỡ trứng, giết hại đàn con và dầy nát ổ”.
Tức thì Thiết Mộc Chân đình cuộc chinh phạt lại, cho các chủ tướng mang
quân trở về bộ lạc của họ. Phần ông thì dẫn quân Mông Cổ trở về đoàn trại
nhà.